Chương 6

Thấy cô thất thố bất lực, cuối cùng Frederick cũng thả chân cô xuống, dùng hai tay nâng eo cô lên, ôm cô lại gần, Mia bộ không tự chủ được mà ôm cổ anh, hạ thân vừa vặn đối diện với hung khí của anh.
“Chậm rãi ngồi xuống, như vậy sẽ dễ đi vào.”
Frederick dịu dàng nói, thế là Mia giống một con gấu không đuôi, cả cơ thể treo trên người anh, chậm rãi hạ người xuống, lợi dụng trọng lượng cơ thể để côn ŧᏂịŧ cực lớn đi vào trong tiểu huyệt chật hẹp của cô.
Tuy rằng tư thế này tiện hơn vừa nãy, nhưng tốc độ của Mia vẫn không thể nhanh hơn, cảm giác nóng nảy của bệnh cấm đánh úp cô từng đợt này đến đợt khác, cô run rẩy cắn răng chịu đựng du͙© vọиɠ làm người ta phát điên, đong đưa cơ thể của mình.
Cơ thể mẫn cảm cùng với tốc độ thong thả làm tất cả giác quan của cô ngưng tụ tại thân dưới, theo quá trình cắn nuốt của tiểu huyệt, cô hoàn toàn có thể hình dung ra hình dạng phân thân của anh.
Gai mềm trên tà vật ma sát nhục bích của cô, đường vân xoắn ốc cũng không bất động, luôn chọc vào trong cơ thể cô lúc cô không ngờ tới. Trong sự tra tấn này, người cô hơi đau, đó là cơn đau do sự hư không tạo thành, nghĩ đến đây, cuối cùng cô không thể nhẫn nại được nữa, hăng hái để bản thân bị anh xuyên qua.
“A… A a…” Cô vô lực rêи ɾỉ yêu kiều, đồng thời, Frederick vỗ vỗ bờ mông tuyết trắng của cô, để cô thuận theo bắt đầu vặn eo.
“… A… A…”
Cảm giác bị lấp đầy thật sự quá tốt, Mia không thể nói nên lời, say mê nhắm mắt lại, cảm thụ sâu thịt đang cắm rút trong cơ thể cô, gai thịt tà ác chậm rãi nhô ra đùa bỡn nhục bích, cũng nhân cơ hội này mà hấp thụ mật hoa, cô không hề cảm nhận được cảm giác xâm phạm kinh người này lúc ý thức mơ hồ vì bị tiêm chất kí©ɧ ɖụ©.
Để cho sâu thịt tà ác có thể xâm phạm từng nơi trên cơ thể mình, mật huyệt chảy ra chất nóng bôi trơn, Mia thả chân đang vòng lấy eo anh ra, dựng thẳng đầu gối, ma sát lên xuống.
Frederick nhìn biểu tình thất thần mê loạn của Mia, anh để xúc tua giúp cô, cuốn lên mắt cá chân của cô, kéo chân thẳng ra, giúp cô đong đưa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ những nơi cô chưa bao giờ bị khai phá.
“A a a a a… Đừng dừng… Đừng dừng, nhanh hơn một chút.”
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh sâu vào thần kinh của Mia, cơ thể của cô hoàn toàn nở rộ, Frederick gia tăng tốc độ của xúc tua. Đôi chân thon dài của Mia điên cuồng đong đưa trên thắt lưng của Frederick, đôi tay thì không ngừng vuốt ve bộ ngực tuyết trắng của mình dưới sự dẫn dắt của anh, eo dính sát vào sâu thịt của anh, không ngừng vặn vẹo, tản ra hơi thở sa đoạ điên cuồng.
Nửa người trên của Mia đang giao cấu với Frederick, hai chân không cố định trên người anh nữa, nhìn từ bên cạnh, điểm chống đỡ cơ thể cô duy nhất là hơi giao hợp với anh, tư thế này người bình thường không làm được, nhưng lại chẳng là gì với Frederick.
Cơ thể là một thứ gì đó rất kì diệu, dây thần kinh ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dày đặc, tư thế khác nhau sẽ tác động đến những cơ bắp và dây thần kinh khác nhau, mang đến cảm nhận hoàn toàn khác nhau, trước kia Mia chưa từng thử qua tư thế này, rất nhanh, cô đạt đến cao trào không dứt, ngất đi trong lúc đong đưa như đang thủ da^ʍ.
Nhưng Frederick vẫn chưa bắn tinh trong cơ thể cô, lúc Mia tỉnh lại vì khát vọng, Frederick vẫn đang ở trong cơ thể cô.
Càng ác liệt là, anh khoác áo dài, đứng trước hình ảnh không gian lập thể trông rất đứng đắn, đang tính toán quỹ đạo các tinh thể, quyết định hướng đi công việc cho tàu chiến, thoạt nhìn rất đứng đắn, như là hoàn toàn không để ý đến Mia vẫn đang treo trước người anh.
Nếu miễn cưỡng nói về chuyện làm Mia vui mừng thì đó là Frederick phủ thêm một cái áo choàng cho cô, để cô không đến nỗi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đi lại trong chiến hạm theo anh.
Nhưng nói thật, bị cắm tiểu huyệt đi lại cố định như vật phụ thuộc tuyệt đối là chuyện khiến người ta suy sụp, cô cố gắng đè xúc động muốn bóp cổ Frederick lại mà hỏi anh: “Vì sao… tôi vẫn đang ở trên người anh?”
Nghe được những lời này, Frederick dựng thẳng cơ thể như đang thức tỉnh, nâng cao cơ thể tuyệt đẹp của cô, động tác nhìn như không để ý này lại làm vật thô to của anh đυ.ng vào tiểu huyệt của Mia, cô bật tiếng rêи ɾỉ, ái dịch cũng không biết cố gắng mà chảy ra.
“Tuy rằng cô sướиɠ ngất xỉu, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì, thật sự không bắn ra, đành phải để cô cố gắng thêm một lúc.”
Mia á khẩu không trả lời được, cô đong đưa hai chân và cơ thể, muốn thoát ra khỏi cảnh mất mặt đến cực điểm này.
Nhưng anh thật sự quá cao lớn, nếu không có sự giúp đỡ của anh, hai chân tuyết trắng chỉ có thể đá đạp lung tung trên không, trong cơn nghiện tìиɧ ɖu͙© và động tác cố ý thẳng lưng của Frederick, cô vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị bản thân tự đưa lêи đỉиɦ núi, toàn thân run rẩy cao trào sung sướиɠ.
Cự căn của Frederick cực kỳ lớn, tiểu huyệt của Mia lại quá nhỏ, nếu cứ cắm trong đó, hoa kính không thể ướŧ áŧ liên tục, sẽ tạo thành thương tổn.
Nhưng bây giờ cơ thể Mia đã không thể dùng từ dâʍ đãиɠ là có thể hình dung nữa, Frederick là khát vọng mà cô không thể tránh khỏi, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều và lâu rót vào, chỉ cần bị sâu thịt của anh xâm phạm, cơ thể sẽ không ngừng phân bố ra ái dịch để tiếp nhận anh, cũng bởi vậy mà Frederick cố ý chiếm tiện nghi, chậm chạp không rút phân thân ra khỏi cơ thể cô.
Anh nghĩ cảm giác bị cô hoàn toàn bao vây rất không tồi, huống chi cô không bị tiêm chất kí©ɧ ɖụ©, phản ứng đa dạng, lúc thì thẹn thùng lúc thì phẫn nộ, giây trước thì hận anh, giây sau lại ra sức xin anh tiến vào, cực kỳ đáng yêu. Hơn nữa cô không bị trói, anh có thể làm cô bằng nhiều tư thế hơn, có thể thấy được nhiều mị thái của cô hơn.
Bởi vậy đối mặt với Mia đang ra sức giãy giụa, Frederick vẫn bất động như núi, vẻ mặt bình tĩnh, vừa làm việc vừa hưởng thụ sự sung sướиɠ mà tiểu huyệt kịch liệt đáp lại mang đến cho anh khi cô bị xâm phạm.
“A a… Xin anh… Đi ra ngoài, tôi không chịu nổi… A…”
Mia nghĩ mình đã điên rồi, lần, lại bị đẩy lêи đỉиɦ núi vô số lần, cuối cùng cô khóc.
“Thả tôi ra… xin anh, cầu xin anh… Tôi… tôi muốn đi tiểu.”
Frederick bỏ dở công việc, đâm vào nhục huyệt của cô rồi bắt đầu đi lại, sâu thịt cọ xát với nhuỵ hoa mềm mại non nớt của cô, Mia ra sức xoắn chặt hạ thân, toàn thân đỏ bừng vì chịu đựng, chỉ xin bản thân không sụp đổ trước mặt anh.
Lúc Frederick đưa cô vào phòng tắm, rút ra khỏi cơ thể cô, Mia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nào ngờ anh lại xoay người cô lại, trực tiếp thọc vào mật huyệt của cô từ sau lưng cô lần thứ hai.
Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này bức cô bắn ra chất lỏng màu vàng, trong chớp mắt, kɧoáı ©ảʍ và sự giải phóng khi nhục huyệt bị thọc vào rút ra làm đầu cô trống rỗng quên mất hô hấp, giây tiếp theo, nước mắt của cô cuồn cuộn chảy xuống.
“Tôi không phải đồ chơi của anh!”
Cô hét lên, nhưng Frederick không hề dừng lại, trực tiếp bế cô lên nâng cơ thể cô để hai chân cô mở lớn đối diện với gương bồn rửa tay.
“Đồ chơi? Lần nào tôi cũng làm cô sướиɠ đến ngất xỉu, cô lại chẳng lấy lòng tôi dù chỉ một chút, cô còn cho rằng cô là đồ chơi của tôi?” Frederick vừa vuốt ve nhuỵ hoa sưng to phát đau của cô, vừa đâm chọc mật huyệt của cô, dịu dàng nói bên tai cô.
Trước gương, Mia có thể thấy rõ bộ dạng phóng túng của mình, mặc dù vừa nãy mất khống chế, nhưng khát vọng trong cơ thể lại không biến mất.
Cánh hoa hồng nhạt đã sớm trở nên đỏ tươi vì không ngừng cắm rút, trong lúc liên tục hoan ái, hoa hạch óng ánh như trân châu không ngừng sung huyết sưng to như đàn ông đang cương cứng, vạch trần du͙© vọиɠ không thể áp chế của cô mà không hề thẹn thùng xấu hổ.
Chất lỏng trong mật huyệt tích táp chảy xuống, tham lam muốn dụ dỗ sâu thịt cắm vào, hai chân cô run rẩy, toàn thân vô lực, nhưng vẫn điều chỉnh thắt lưng, làm cho cơ thể nhận được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.
So ra, Frederick vẫn bình tĩnh như thủy tinh, cô mở miệng muốn cãi lại, nhưng miệng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ, Frederick còn nói thêm.
“Dĩ nhiên tiêm mị dược để cô mang thai là chúng tôi sai, có điều trong khoảng thời gian này, cơ thể trở nên dâʍ đãиɠ hết thuốc chữa, cô không có trách nhiệm sao?”
Anh cắn vành tai cô, lại duỗi đầu lưỡi ra liếʍ, khiến cho cô run rẩy rất khó phát hiện.
“Tôi không… Tôi…”
“Hử, không?”
Frederick lại đâm chọc trong cơ thể cô, khiến cô lại sa vào trong sự sung sướиɠ.
“Tiêm chất kí©ɧ ɖụ© là do sợ cơ thể cô bị thương, bên trong không có chất gây nghiện, còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đó là chuyện ngoài ý muốn.”
Giọng anh mê hoặc ngọt ngào: “Nhưng nếu ý chí của cô kiên định hơn thì sẽ sụp đổ nhanh như vậy sao? Rõ ràng là cô muốn, muốn tôi làm hỏng cô, muốn tôi lấp đầy cô, lúc nào cũng nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới thân tôi.”
Mia chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, căn bản không thể phản bác lời Frederick, chỉ có thể để anh tiếp tục nói những câu thần chú làm cô sa đoạ.
“Cô vẫn luôn đòi lấy tôi, tôi ôm ấp xin lỗi cô, không đành lòng cự tuyệt, lại muốn cô mau mau mang thai nên ra sức lấy lòng cô, sao cô lại nghĩ rằng cô là đồ chơi của tôi? Mia, tôi chỉ làm theo mong muốn của cô, làm cô thoải mái mà thôi.”
“A… Đừng… Tôi không muốn nữa… Vậy anh dừng lại đi…”
Frederick lập tức dừng lại, còn cố ý giơ cao hai tay, Mia bị khát vọng mãnh liệt trong cơ thể tra tấn làm cho vừa khóc vừa run, muốn ngăn bản thân cầu xin anh, cô vươn tay ra bỏ vào miệng mình, nhưng lại bị Frederick ngăn lại, cho ngón tay của anh vào.
Mia nghĩ đến chuyện anh thường dùng ngón tay đùa bỡn miệng của cô khi ý thức cô không rõ, cô rưng rưng phẫn hận cắn mạnh xuống, đáng tiếc tố chất cơ thể của hai người chênh lệch quá lớn, dù cắn tê cả lợi nhưng Mia vẫn không thể làm anh bị thương, thậm chí Frederick còn cố ý làm cơ bắp trên tay mình mềm ra để cô không cắn hỏng răng.
Bệnh cấm rất thống khổ, dưới sự bầu bạn của Frederick… hoặc nói là ngón tay và cự căn của anh bầu bạn, Mia vất vả chống cự cơn nghiện cường liệt, nhưng vẫn không ngăn được khát vọng trần trụi của tử ©υиɠ đối với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, cô khóc thút thít, cuối cùng bất lực thốt ra tiếng rêи ɾỉ.
“A… A…”
Anh rút bàn tay đặt trong miệng cô ra, yêu thương liếʍ nước bọt trên đó, nghe cô hèn mọn khát cầu: “Xin anh…”
“Tôi đề nghị cô học cách kiên nhẫn, lấy lòng tôi, như vậy cô sẽ không cảm thấy bản thân bị đùa bỡn.”
Hai mắt Mia vô thần nhìn anh: “Tôi nên làm thế nào mới có thể lấy lòng anh…”

Bình luận

Để lại bình luận