Chương 81

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 81

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lâu rồi Joanka chưa mơ thấy mẫu thân, mẫu thân của nàng có một đôi mắt sáng ngời, thân hình yểu điệu, mỗi lần bà ấy múa, dù là nữ nhi nhưng Joanka cũng rung rinh vì vẻ đẹp của mẫu thân. Mẫu thân là nữ vu trong bộ lạc, cũng là nữ nhân biết cách săn thú nhất, rất nhiều nam nhân ái mộ bà ấy, nhưng cũng sợ bà ấy, bởi vì bà ấy có được năng lực di chuyển đồ vật mà không cần đυ.ng tới vật thể, thậm chí lúc nguy hiểm có thể nghiền nát tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Sức mạnh kỳ lạ này phải trả giá rất nhiều, ngoài chuyện bị ghen ghét sợ hãi ra, nếu cảm xúc của mẫu thân mất khống chế thì những người xung quanh sẽ có khả năng bị sức mạnh đó ảnh hưởng, sau khi sử dụng sức mạnh, thể xác và tinh thần sẽ vô cùng yếu ớt.
Lúc ấy, người duy nhất có thể làm mẫu thân bình ổn lại chỉ có phụ thân, bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, trong bộ lạc cũng không có quy định chỉ có thể giao phối với đối tượng cố định, nhưng từ nhỏ phụ mẫu đã hẹn thề, sau khi trưởng thành, lễ tế mùa xuân hàng năm sẽ chỉ ở bên đối phương.
Mà trên thực tế, sau khi bọn họ bên nhau, ngoài thời gian lễ tế mùa xuân hai người cũng như hình với bóng, chỉ cần có nụ cười và cái ôm của phụ thân, ngày nào mẫu thân cũng rạng ngời xinh đẹp như nắng xuân, đến nỗi sau khi mất đi người thương, tinh thần của bà hoàn toàn sụp đổ tối tăm, ngay cả nữ nhi duy nhất cũng dễ dàng bỏ lại.
Tộc nhân nhận trách nhiệm nuôi dưỡng nàng, nhưng không ai biết thật ra nàng có sức mạnh giống mẫu thân, bởi vì từ nhỏ phụ mẫu đã dạy nàng khống chế sức mạnh, dấu diếm sức mạnh để nàng không mất khống chế tự mình hại mình đả thương người, hoặc là bị người có lòng lợi dụng.
May mắn là, trước khi trưởng thành, sức mạnh của nàng vô cùng suy yếu, sau khi mất phụ mẫu sức mạnh không đến nỗi mất khống chế, nhưng trong lễ tế mùa xuân đầu tiên sau khi trưởng thành, nàng nói với Gadoni, nàng hy vọng hai người có thể bên nhau như phụ mẫu nàng, Gadoni và nàng xảy ra tranh chấp kịch liệt.
Nam nhân cường tráng chuẩn bị lễ vật phong phú cầu yêu nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp giao hoan với dũng sĩ, sinh thêm đời sau khoẻ mạnh cho tộc là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng trời sinh ra nam và nữ nhân đã khác biệt rất lớn. Nữ nhân từ mang thai, sinh đẻ đến chăm con cần rất nhiều năm để đi lại, nhưng nam nhân chỉ cần có năng lực chuẩn bị lễ vật phong phú, kỳ động dục năm nào cũng có thể giao phối với những nữ nhân khác nhau, để nữ nhân sinh con nối dõi cho hắn.
Bởi vậy mà cho dù Cassinus không có quan niệm nữ tử phải thủ trinh, nhưng với sự khác biệt về sinh dục của nam và nữ, tình huống một phu nhiều thê vẫn nhiều hơn một thê nhiều phu, hơn nữa sau khi sinh con, những nữ nhân khá nhu nhược vẫn cần nam nhân che chở, chỉ cần có năng lực thì đương nhiên nam nhân sẽ bá chiếm nữ nhân mình muốn, không cho phép nàng ta giao hoan với nam nhân khác.
Gadoni và Joanka cùng lớn lên, trước lễ tế mùa xuân trưởng thành, hai người vô cùng thân thiết, Joanka cũng chưa từng động lòng với nam nhân nào khác, đương nhiên Gadoni cho rằng Joanka sẽ chỉ ở bên hắn, nhưng thói quen xưa nay của bộ tộc khiến hắn tự nhiên cho rằng, mình chỉ cần chuẩn bị con mồi tốt nhất hiến dâng cho Joanka để Joanka biết hắn coi trọng nàng nhất là đủ rồi, yêu cầu một dũng sĩ cường tráng chỉ giao phối với một nữ nhân, thật sự quá ngu xuẩn.
“… Gadoni.”
Joanka lẩm bẩm nói mớ, lễ tế mùa xuân năm đó, bởi vì Gadoni không muốn tiếp nhận yêu cầu của nàng nên nàng từ chối không ở bên hắn, nàng cho rằng ít nhất Gadoni sẽ dỗ nàng, nhưng dù sao hai người cũng còn quá nhỏ, dưới cơn giận dữ, Gadoni bế một nữ nhân đã ái mộ hắn từ lâu đi vào trong sơn động mà hắn vốn chuẩn bị cho nàng.
Joanka tan nát cõi lòng, suy sụp rời đi, đó là lần đầu sức mạnh của nàng mất khống chế, nàng đã ngất một lúc lâu sau khi sức mạnh bùng nổ, để không làm hại người khác nên nàng trốn tránh suốt cả lễ tế mùa xuân, cô độc ôm lấy nỗi đau của mình.
Nàng không biết mình đã vượt qua năm tiếp theo như thế nào, chỉ biết tình hình của nàng càng ngày càng tồi tệ, nhưng lễ tế mùa xuân năm sau Gadoni bày tỏ tình yêu với nàng, nàng vẫn cự tuyệt.
Thật ra lúc ấy nàng vẫn khát khao Gadoni, nhưng hắn đã phá tan ảo tưởng ngây thơ về tình yêu của nàng, khiến nàng nhìn thẳng vào chuyện mình “không bình thường”, bất kể nàng có muốn được ôm Gadoni thế nào, nàng cũng không thể tiếp nhận chuyện người thương của mình ở bên nữ nhân khác.
Thế là lễ tế mùa xuân năm ấy, sau khi cự tuyệt Gadoni, nàng chạy như điên khỏi bộ lạc, chạy mãi vào trong rừng rậm mà nàng chưa bao giờ đặt chân tới, lúc ấy nàng chỉ muốn trốn, chạy trốn đến chân trời góc biển, chạy trốn đến nơi không ai biết nàng, thoát khỏi tình cảm và sức mạnh của mình, thoát khỏi tất cả, sau đó nàng gặp được Cosier.
Một người ngoại tộc nàng chưa từng gặp, đứng dưới ánh trăng, dù mặc y phục kỳ lạ nhưng tư thái lại ưu nhã thần bí như yêu tinh trong truyền thuyết bộ lạc.
Nhưng hình như Cosier không hề cảnh giác với sự nguy hiểm của khu rừng tăm tối, lúc Joanka dừng chân nhìn hắn, nàng phát hiện hắn đã bị xà thú hay xuất hiện vào ban đêm theo dõi, xà thú yên lặng trườn quanh hắn, tiếp theo bỗng nhiên nhào lên, răng có nọc độc lao đến cần cổ xinh đẹp của hắn.
Joanka bắn thủng hàm dưới và đầu của xà thú bằng một mũi tên, găm nó trên thân cây, Cosier sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nhìn nàng.
Khi đó nàng đưa lưng về phía ánh trăng, nhìn thấy rõ sắc mặt hắn, hắn nở một nụ cười xinh đẹp đủ để khiến trái tim người ta vỡ vụn, nhẹ nhàng nói một câu.
… Rốt cuộc câu đó có ý gì nhỉ?
“Ở chỗ ta lại gọi tên nam nhân khác, thật sự khá gây mất hứng.”
Giọng nói của Cosier đánh thức Joanka từ trong cơn hoảng hốt, cũng làm nàng dần khôi phục lý trí, ảo tưởng với Cosier còn ngu xuẩn hơn ảo tưởng với Gadoni, có lúc thủ đoạn của Gadoni tàn bạo ác độc, nhưng dù sao trong lòng hắn vẫn từng có nàng, nhưng còn Cosier… nàng không biết… nàng không nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn có nàng hay không.
“Ta nằm bao lâu rồi?”
Joanka loạng choạng đứng dậy, nhận chén nước Cosier đưa đến, bối rối không hiểu sao mình lại ở chỗ Cosier. Theo lý mà nói, tuy rằng một chưởng của nàng với Gadoni sẽ tạo thành di chứng suy yếu mất hết sức lực, nhưng cũng không đến mức thi triển xong liền ngất đi.
“Lễ tế mùa xuân bắt đầu rồi.”
Cosier dịu dàng trả lời, Joanka sửng sốt. Một khi lễ tế mùa xuân bắt đầu, nam nhân nào có sơn động có thể bắt nữ nhân vào trong sơn động của mình để hoan ái mà không cần quan tâm đến mong muốn của nàng ta. Trong những lễ tế mùa xuân trước đó, nàng cẩn thận duy trì trạng thái khoẻ mạnh, nhưng bây giờ nàng không có sức, nếu Gadoni tìm tới, nàng cũng chẳng thể chống cự.
Nàng buông chén nước nhìn xung quanh, nhận ra nơi này không phải căn nhà nhỏ của Cosier mà là một sơn động lạ. Sơn động sâu và rộng lớn, mát mẻ sạch sẽ, ánh mặt trời bên ngoài có thể chiếu vào cửa động để sơn động không lạnh. Chỗ nàng đứng hình như là bục được người ta đυ.c ra từ vách núi, trải da thú tốt nhất làm giường, xung quanh còn đặt bình gốm đựng nước và trái cây tươi mới, hình như sâu bên trong còn có vài hang nhỏ, có lẽ là cất giữ không gian hoặc những phòng khác, rộng rãi và thoải mái.
Nàng nhíu mày nghĩ ngợi một lát, suy đoán có lẽ nơi này là sơn động mà Cosier chuẩn bị cho một nữ nhân nào đó, trái tim đau đớn co rút, cảm xúc đã bình ổn chợt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại, nàng miễn cưỡng đè nén nỗi đau, thấp giọng hỏi: “Ngươi nhìn thấy chuyện ta làm với Gadoni rồi?”
“Đa số tộc nhân của ta đều có sức mạnh như vậy, nàng không cần quá để ý.”
Cosier nói một câu đã hoá giải chuyện nàng lo lắng, Joanka thở phào một hơi, ít nhất hắn không sợ nàng thì tốt rồi, có lẽ là tâm trạng dần thả lỏng, nàng thử dò hỏi: “Lễ tế mùa xuân bắt đầu rồi, sao ngươi còn không mau đi tìm nữ nhân ngươi ái mộ đi.”
“Bởi vì nàng đang ở đây.”
Câu nói điềm tĩnh này của Cosier suýt thì làm Joanka tức đau ngực, nàng đối địch với Gadoni vì sự an toàn của hắn khiến bản thân chật vật như bây giờ, nhưng tên này lại sợ đối phương ghen ghét, ngại nàng chướng mắt. Nàng không quan tâm đến chuyện người mình đang mềm nhũn nữa, run rẩy đứng dậy đẩy hắn ra muốn đi nhưng chợt bị Cosier giữ lại ôm vào lòng, lúc nàng còn chưa kịp làm khó, một nụ hôn đã ấn xuống thật sâu.
Tuy Joanka thường đến căn nhà nhỏ của Cosier nhưng nàng chưa từng có tiếp xúc thân mật với hắn mặc dù trong lòng có hắn, có lẽ uống chén rượu mà hắn đã uống qua là cực hạn, hành động thình lình xảy ra của Cosier làm nàng ngây người, khẽ mở miệng nhỏ, lưỡi của Cosier liền nhân cơ hội tiến vào, cuốn lấy lưỡi nàng thưởng thức.
Nụ hôn của Cosier hoàn toàn khác với Gadoni, Gadoni cuồng bạo mà nhiệt tình, muốn thổi quét tất cả của nàng, còn Cosier lại tà ác chợt xa chợt gần, ban đầu tiếp cận một cách dịu dàng kiên nhẫn, khiến nàng buông bỏ cảnh giác, lúc nàng trầm mê trong sự dịu dàng của hắn, hắn sẽ thối lui, chờ nàng đòi lấy.
Nụ hôn này là kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà cũng là đùa bỡn, Joanka không thể kháng cự lại sự trêu đùa của hắn, cơn run rẩy xông thẳng từ xương sống lên trái tim nàng. Đối với Cosier, rõ ràng nàng đã rất cố gắng kiềm chế, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng kiềm chế khát vọng với hắn, nhưng lại không thể ngăn cản trái tim đã hãm sâu.
Chỉ cần đến gần hắn, rồi nghĩ đến chuyện hắn không thể thuộc về một mình nàng, nàng sẽ vô cùng đau đớn, nàng cho rằng tình yêu phải giống phụ mẫu nàng, nàng và Gadoni tiếp tục lâu dài mới là chân thật. Nhưng cuối cùng nàng và Gadoni vẫn tách ra, mà nàng cũng biết, lần đầu tiên nhìn thấy Cosier, nàng đã quên hô hấp.
Nàng không muốn tuỳ tiện giao cấu, sinh con với một người nào đó, cũng không muốn dựa vào sự che chở của nam nhân, chịu đựng chuyện đối phương có nhiều đối tượng, nhưng nàng không thể tiếp nhận những nam nhân yếu hơn nàng, nàng ghét người khác cưỡng ép nàng, nhưng cũng ghét người khác cứ nghe lời nàng, nàng nghĩ với tính mình, với sức mạnh không ổn định của mình, nàng đã được phán định là không nên ở bên bất cứ ai.
Thế là nàng cẩn thận đến gần Cosier, rồi lại cẩn thận giữ khoảng cách với hắn, sợ có một ngày nàng chạm vào hắn, nàng sẽ không thể duy trì sự kiêu ngạo của mình nữa, bởi vì nếu Cosier nói, nếu Cosier mỉm cười cầu yêu với nàng, e là nàng sẽ đồng ý với hắn mà không thèm suy nghĩ.
Rồi lễ tế mùa xuân năm sau, nếu hắn ôm nữ nhân khác, có lẽ nàng sẽ nổi cơn điên gϊếŧ hắn và nữ nhân kia, thật ra nàng và Gadoni cũng chẳng khác gì nhau.
Sau khi môi của Cosier rời khỏi Joanka, hắn thuận thế đè Joanka xuống giường, người Joanka mềm nhũn, chỉ có thể để Cosier chi phối, dù vậy, nàng vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, oán hận nói một câu: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nghe nàng nói vậy, Cosier cố ý dừng động tác cởi y phục của nàng, mơn trớn ngực nàng, mỉm cười nói: “Đương nhiên là lợi dụng lúc người ta khó khăn, chiếm đoạt nữ nhân không có sức phản kháng trong lễ tế mùa xuân, rõ thế này mà vẫn không nhìn ra à?”
Tuy Cosier chưa từng tức giận, nhưng Joanka xác định, hắn là một người rất thích chọc giận người khác, bây giờ là một ví dụ điển hình. Nếu Joanka có sức, nàng nhất định sẽ đá bay hắn, nhưng nàng lại không có sức, nguyên nhân chính mà nàng không có sức là bởi vì muốn bảo vệ Cosier!
“Ta khôi phục rồi nhất định sẽ dạy dỗ ngươi!”
Joanka cắn răng nói, nhưng đôi mắt xanh lục phiếm nước mắt lại để lộ sự mềm yếu của nàng, lúc nói những lời này mặt Cosier không đổi sắc, còn vô sỉ động tay động chân với nàng, chậm rì rì cởi y phục của nàng, nàng giãy giụa muốn đẩy hắn ra nhưng lại chẳng thể dao động hắn dù chỉ một chút, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngậm lấy đầu nhũ của mình liếʍ láp, mà miệng nàng lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều đáng xấu hổ.
Hình như Cosier rất hài lòng với tiếng ngâm nga này của nàng, hắn càng tích cực liếʍ láp nơi mẫn cảm của nàng, vươn một tay vuốt ve bên ngực còn lại, đồng thời, đôi chân thon dài của hắn chen vào giữa hai chân nàng, cố ý cọ xát vùng da mẫn cảm ở chân nàng.
“Buông ta ra… Đi tìm đối tượng của ngươi… Á!”
Joanka đánh vào đầu hắn muốn làm hắn dừng lại, nhưng Cosier đột nhiên cắn nộn nhuỵ của nàng làm nàng hét lên, Cosier cắn cũng không mạnh, bởi vậy so với cơn đau thì sự tê dại còn mãnh liệt hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai chân Joanka hơi tách ra.
Lúc này Cosier ngẩng đầu lên, nói bằng ngữ khí ái muội: “Thật sự muốn ta đi tìm đối tượng khác sao?”
“Đương nhiên, mau cút đi tìm… A a! Cosier ngươi… A…”
Lần này Cosier nhéo một đầu nhũ của Joanka thật mạnh, dùng sức vuốt ve xoa nắn ép nộn nhuỵ ngượng ngùng dần đứng thẳng, đồng thời một cái tay khác cầm lấy bàn tay Joanka, tìm kiếm cánh hoa run rẩy giữa hai chân nàng.
Đương nhiên Joanka không muốn làm theo ý hắn, nhưng bàn tay to của Cosier giữ chặt tay nàng, ép nàng xoa nắn hoa hạch của mình, khảy cánh hoa mình, lúc nàng mẫn cảm rêи ɾỉ, một dòng nước trong suốt chảy ra từ hoa môi, Cosier càng tà ác ấn đầu ngón tay nàng vào trong hoa kính ướŧ áŧ để nàng cảm nhận được sự dâʍ đãиɠ của cơ thể mình.
“Dừng tay… Cosier tên khốn nạn này!”
“Khốn nạn?”
Cosier cười như không cười: “Nếu ta đi tìm đối tượng khác thì không phải lễ tế mùa xuân năm nay nàng lại định như năm trước, dâʍ đãиɠ gọi tên ta thủ da^ʍ bằng tay ở ngoài chỗ ở của ta?”
Lời Cosier nói làm toàn thân Joanka sắp bốc cháy.
Lễ tế mùa xuân là kỳ động dục, người Mira lúc đó rất khó đè nén du͙© vọиɠ giao phối, nếu có người mình thích, lại nghe thấy tiếng giao cấu dâʍ đãиɠ khắp nơi, kiềm chế tìиɧ ɖu͙© là một chuyện cực kỳ khó, đặc biệt là những người đang được tuổi và không có con nối dõi càng dễ bị lễ tế mùa xuân này kích động.
Cũng bởi vậy mà đa số tộc nhân Cassinus đều có kinh nghiệm giao cấu trong lễ tế mùa xuân đầu tiên sau khi trưởng thành, người luôn cự tuyệt những người khác phái như Joanka rất ít. Trong lễ tế mùa xuân mấy năm nay, năm thứ nhất chuyện của Gadoni làm cảm xúc của nàng mất khống chế nên nàng chẳng có tâm trạng gì. Năm thứ hai gặp gỡ Cosier, nàng ở gần căn nhà nhỏ của hắn cách xa đám người, xem như bình tĩnh vượt qua, vốn dĩ nàng cho rằng Cosier có thể hờ hững với lễ tế mùa xuân thì nàng cũng có thể kiềm chế du͙© vọиɠ, không bị lễ tế mùa xuân ảnh hưởng, nhưng năm trước, nàng không cẩn thận liên tiếp gặp phải mấy đôi thân mật nóng bỏng trong lùm cây, khát vọng chợt dâng lên, hừng hực bốc cháy như lửa.
Nàng tìm hồ nước thường đến, muốn dùng nước lạnh để làm mình tỉnh táo lại, nào ngờ lại nhìn thấy Cosier đang tắm gội, nàng vội vàng liếc mắt một cái mà không dám nhìn lâu, cảm thấy hắn cường tráng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tuy chỉ nhìn thấy phần lưng nhưng bả vai rộng, vòng eo rắn chắc và bờ mông hẹp đã khắc sâu dấu vết trong não nàng, khiến đầu nàng choáng váng, toàn thân sắp bốc cháy.
Lúc nàng miễn cưỡng trấn định lại, nàng mới chợt nhận ra mình đã đến gần nơi ở của gắn, nhớ đến những hình ảnh thân mật nóng bỏng của đám người trong bụi cây, thêm cả hình ảnh khoả thân của hắn, nàng thật sự không có dũng khí vào trong nhà nhỏ, rất sợ mình mà đi vào thì sẽ đè Cosier ra, ăn sạch hắn.
Nàng ở bên ngoài một lúc lâu, chờ đến khi hai mặt trăng của Mira đều xuất hiện trên bầu trời, nhớ đến nụ cười của hắn khi gặp hắn lần đầu tiên, Joanka nghĩ có lẽ mình bị quỷ ám, nàng không tự chủ được vươn tay xoa nắn ngực mình, luồn tay vào giữa hai chân mình, chậm rãi thủ da^ʍ.
Khi đó nàng mới phát hiện, nàng đã sớm quên nỗi đau mà Gadoni mang đến cho nàng, trong đầu chỉ toàn bóng dáng của Cosier, ngón tay trong cơ thể làm nàng hơi thẹn thùng, nhưng chỉ cần gọi tên Cosier thì sẽ có một dòng nước ấm chảy xuôi đến toàn thân nàng, làm nàng lâng lâng thoải mái.
Nàng cũng không biết lúc ấy mình đã thủ da^ʍ bao lâu, chỉ biết là mình dạng chân, không ngừng di chuyển ngón tay, lầm bầm nói muốn hắn tiến vào lấp đầy nàng, lại khóc nức nở nói vì sao hắn không cầu yêu nàng.
Sau khi tỉnh táo, Joanka vô cùng ảo não, mặc dù người trong tộc Cassinus không kiêng dè bất cứ hoạt động tìиɧ ɖu͙© gì trong lễ tế mùa xuân, nhưng nàng vẫn cảm thấy hành động khóc lóc cầu xin nam nhân làm mình thật sự vừa mềm yếu còn mất mặt, vậy nên nàng cố gắng lãng quên ký ức này, nào ngờ Cosier đột nhiên nhắc lại.
“Ngươi, ngươi phát hiện từ khi nào?”
Joanka rất muốn bóp chết Cosier ngay lập tức, nhưng hai tay nàng bị kìm chặt, thậm chí ngón tay còn đang chậm rãi quấy trong cơ thể mình, làm cơ thể bị khơi mào tìиɧ ɖu͙© của nàng càng mẫn cảm.
“Không bao lâu sau khi bắt đầu ta đã phát hiện, xem đến hết.”
“Cái gì!”
Joanka ra sức giãy giụa vặn vẹo cơ thể, chỉ thiếu điều chưa bùng nổ, Cosier vẫn ung dung khống chế nàng, điềm tĩnh nói: “Ta luôn tự hỏi, khi đó là lễ tế mùa xuân, nếu nàng thật sự muốn thì vào nhà ta trực tiếp đè ta xuống là được, vì sao phải ở bên ngoài gọi tên ta thủ da^ʍ.”
Nói xong hắn tạm dừng một lát, ý cười trên mặt càng rõ ràng: “Còn kêu lớn tiếng như vậy, khiến ta không thể không đi ra thưởng thức.”
Nhiều năm lễ tế mùa xuân trôi qua, Joanka có một cảm xúc khắc sâu, yêu một người là một chuyện cực kỳ khuất nghẹn, đặc biệt là yêu một người ngoại tộc chẳng nói gì, chỉ biết mỉm cười với ngươi, sau đó yên lặng bẫy ngươi.
“Cosier… Ta muốn gϊếŧ ngươi…”
“Quả thật, lúc ấy phải nhịn xuống không được bước lên giúp nàng, lẳng lặng đứng xem, đúng là chuyện tra tấn người ta.”
Cosier gật đầu, lửa cháy đổ thêm dầu, đồng thời hắn đột nhiên kéo cao hai chân nàng rồi tách ra để đoá hoa dần nở rộ phơi bày trước mặt hắn, lúc Joanka chưa nghĩ ra lời nào ác hơn, Cosier lại đột nhiên dịu dàng nói: “Vả lại Joanka à, khi đó ta thật sự không thể phân biệt, rốt cuộc là bởi vì tịch mịch nên nàng mới ở bên ngoài câu dẫn ta, hay là thật lòng khát vọng ta nên mới có thể như thế.”
Lúc nói những lời này, giọng hắn trầm thấp động lòng người như gõ lên trái tim nàng, Joanka bỗng dưng mờ mịt, Cosier cúi đầu liếʍ cánh hoa đã ướt của nàng, hắn lấy lưỡi tinh tế liếʍ láp từng khe hở của cánh hoa, sau đó chui vào trong hoa kính.
Cảm giác khi bị hắn đùa bỡn và khi thủ da^ʍ là hoàn toàn khác nhau, đó là một sự sung sướиɠ càng sa đọa và cũng càng khiến cho người ta không thể kiềm chế, giống như muốn vứt bỏ tất cả chỉ muốn múa cùng hắn, đầu lưỡi của Cosier cọ xát nơi mẫn cảm của nàng, làm nàng thở dốc.
Joanka dùng hai tay đè đầu hắn lại muốn ngăn cản hành động của hắn, nhưng cái eo nâng lên và ngón chân cuộn lại biểu hiện ra là nàng đang động tình.
“A… A… Ta… ta không câu dẫn ngươi…”
“Nàng biết ta khát vọng nàng, cho nên muốn khiến ta phát điên lên vì nàng.”
Cosier ngẩng đầu lên nhìn Joanka chăm chú, giọng khàn khàn, lúc nói những lời này, trên mặt hắn không hề có nụ cười ung dung thường ngày, đôi mắt xám bạc pha lẫn chút đỏ đã nhiễm màu đỏ đậm, chứa đầy ma tính mê hoặc.
Cơ thể Joanka bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến nỗi run rẩy, lời hắn nói làm đáy lòng nàng cũng run lên, lúc này Cosier đột nhiên cắm ngón tay dài vào sâu trong hoa kính của nàng làm nàng tỉnh táo lại từ trong ma chú, nhưng giây tiếp theo, ngón tay dài tà ác trong cơ thể nàng lập tức cuốn nàng vào trong lốc xoáy kɧoáı ©ảʍ.
Âm thanh dâʍ ɖu͙© khi ngón tay cắm rút vang lên trong sơn động, đôi mắt sáng ngời của Joanka đã dần thất thần, từng đợt kɧoáı ©ảʍ đẩy nàng lêи đỉиɦ núi cao, mị thịt trong hoa huyệt chuyển động theo ngón tay hắn, nàng lắc eo, không rõ là mình đang kháng cự hay là đang hùa theo, Cosier gia tăng tốc độ đưa đẩy của ngón tay, đưa ngón thứ hai vào, tà ác kéo khoảng cách giữa hai ngón tay làm hoa huyệt chặt khít của nàng dần mở ra để thừa nhận bước xâm phạm tiếp theo.
Mơ hồ nhận thấy được chuyện có khả năng sắp xảy ra, cuối cùng Joanka cũng hoảng loạn kêu lên: “… Dừng tay… Dừng tay… Ta… không… không câu dẫn ngươi… Ta…”
“Không câu dẫn?”
Cosier rút ngón tay ra, thả đôi chân run lẩy bẩy của nàng xuống, dịu dàng để nàng nằm thẳng trên giường đá, chậm rãi liếʍ da^ʍ mật đã biến thành màu trắng đυ.c trên tay, khẽ nói: “Rõ ràng trong lòng nàng là Gadoni, nhưng lại luôn xuất hiện trước mặt ta, nhiễu loạn cảm xúc của ta.”
“… Ta không có…”
Joanka che mặt thấp giọng nói, cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng yếu đến vậy. Nàng không thể nói với hắn, nàng thường đi tìm hắn là bởi vì muốn gặp hắn, nàng luôn muốn gặp hắn, lúc vui vẻ muốn, lúc đau khổ muốn, lúc không biết làm gì cũng muốn, vả lại không phải lần nào đến nàng cũng sẽ gặp được hắn, cũng không phải lần nào đến cũng có dũng khí đi vào tìm hắn. Nàng thường quanh quẩn gần nhà hắn, không biết mình nên đi đâu, mà số lần hắn đến bộ lạc tìm nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, sao nàng biết được hắn khát vọng nàng cơ chứ.
Cosier kéo hai tay nàng ra, vòng eo cường tráng dán sát vào bắp đùi nàng, lúc nàng cảm nhận được cự vật nóng chảy đứng thẳng dưới thân hắn, Joanka hít hà một hơi.
Tuy nàng đã từng không cẩn thận nhìn thấy rất nhiều tộc nhân giao cấu, cũng từng nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của nam nhân, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ làm chuyện này, bây giờ đồ vật nóng cháy kia đang kề sát hạ thân ướŧ áŧ của nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ u kính, bình thường nàng có dũng mãnh to gan thế nào thì lúc này cũng phải khϊếp đảm.
Nàng không thể… nàng không thể phát sinh quan hệ với Cosier, mặc dù dường như ngôn ngữ khó phân biệt của hắn là đang bày tỏ tình yêu với nàng, mà cơ thể nàng cũng thành thật biểu hiện ra khát vọng của nàng với hắn. Nhưng nàng biết một khi được hắn ôm, nàng sẽ muốn bá chiếm tất cả của hắn, cuối cùng không thể quay đầu lại nữa.
“Cosier… Ngươi buông ta ra… Chúng ta… Không thể… A!”
Cosier đẩy mạnh phần đầu của cự vật tà ác mở cửa hoa kính chưa từng trải qua sự đời của Joanka, dịu dàng nói: “Không thể?”
Joanka cong người lên, kẹp hai chân lại, muốn ngăn cản động tác của Cosier, nhưng Cosier vẫn thản nhiên đâm tiếp, cảm giác đau và ngứa ngáy khó tả này làm Joanka tiết ra một dòng mật nước sung sướиɠ, người nàng toát một lớp mồ hôi trong suốt.
“Joanka, bây giờ là lễ tế mùa xuân, nàng lại ở trong sơn động của ta, vì sao chúng ta không thể?”
Joanka bị Cosier tra tấn sắp ngất xỉu, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng duy trì lý trí, nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: “Cosier… Nếu ngươi thật sự ôm ta, rồi sau đó lại thích nữ nhân khác, ta… ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi, gϊếŧ nữ nhân kia rồi lại gϊếŧ… A a a a…”
Cosier đột nhiên thọc mạnh, phá mở nơi chặt khít nhất trong hoa huyệt của nàng, đến mức này, hoa huyệt chưa từng mây mưa đã không thể thừa nhận được đồ vật lớn của hắn nữa, cơn đau như lửa đốt ăn mòn hạ thân nàng, sau đó lan ra khắp người, nàng mở to mắt khó tin nhìn Cosier, lại thấy hắn nheo đôi mắt xám bạc pha đỏ như nắng chiều của mình, điềm nhiên nói: “Lý do này không đầy đủ, trong lễ tế mùa xuân, cứ mười đôi ái lữ thì có năm người sẽ nói những lời như vậy với bạn lữ.”
Lúc nói chuyện, hắn hơi rút ra, sau đó lại chậm rãi đâm thẳng, người Joanka vừa đau vừa ngứa, có một tư vị khó tả lan tràn, nàng vừa tức vừa bất đắc dĩ nói: “Ngươi… Ngày đó thấy rồi, ta có năng lực gϊếŧ ngươi, ta không nói giỡn… Ta… A…”
Lusc Joanka nói chuyện, Cosier lại đâm sâu vào, dùng ngón cái ấn hoa hạch đã động tình sưng to của nàng, tà ác nói: “Nàng đang ám chỉ ta phải cố gắng hơn, làm cho nàng thoải mái không nỡ gϊếŧ ta sao?”
Câu trả lời của Cosier làm Joanka nghiến răng nghiến lợi, nàng không có sức để đẩy hắn ra, bèn quyết tâm dùng chút sức lực còn sót lại, mị thịt trong hoa huyệt xoắn chặt lấy cự vật.
Cơ thể Joanka rất tốt, dù là nữ nhân nhưng cơ bắp trên người rất rắn chắc, tuy rằng bây giờ đang không có sức nhưng nhục bích co dãn tác động làm cơ bắp trên người kẹp chặt lại vẫn mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt cho hai người.
Vốn dĩ Cosier là một người cực kỳ kiên nhẫn, nếu hắn có thể nhìn Joanka gọi tên của hắn thủ da^ʍ mà hoàn toàn không ra tay thì đương nhiên sẽ càng không bởi vì kɧoáı ©ảʍ này mà tước vũ khí. Vậy nên hắn chỉ gầm nhẹ một tiếng rồi dừng lại, thu liễm du͙© vọиɠ gần như tiết ra, nhưng Joanka lại bị chính động tác này của mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ yêu kiều rêи ɾỉ, suýt thì hôn mê bất tỉnh.
Lúc bị hắn xuyên qua, nàng chỉ có thể cảm nhận được cơn đau và ngứa, không biết mình bị xâm phạm như thế nào. Nhưng bây giờ nàng kẹp lại mới phát hiện thứ thô to nóng cháy kia gần như xẻ nàng thành hai nửa, hạ thân nàng không thể khép lại, mị thịt mẫn cảm dán sát côn ŧᏂịŧ, tránh cũng không thể tránh được, trực tiếp cảm nhận thứ tà ác như vật sống trong cơ thể.
Thứ kia mặt ngoài tinh tế mềm mại, phía dưới lại bọc lấy vật cứng nóng như dung nham, bên trên phập phồng nàng không thể tưởng tượng ra, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nộn huyệt của nàng. Nàng run rẩy nâng người, muốn thấy rõ rốt cuộc thứ đó của hắn trông như thế nào, nhưng lúc nhìn thấy nửa côn ŧᏂịŧ cắm giữa hai chân nàng, nàng vô cùng khó tin.
Vật đó ít nhất to bằng cổ tay nàng, dù đã cắm một ít vào trong cơ thể nàng nhưng vẫn còn một phần lớn lộ ra bên ngoài, vốn dĩ nàng cho rằng hắn đã cắm rất sâu rồi, bây giờ nhìn mới biết căn bản chưa đến một phần năm, chỉ có phần đầu ở trong cơ thể nàng thôi, chiều dài này làm Joanka rất khó để không nghi ngờ, nếu thật sự bị hắn cắm hết vào, e rằng nàng sẽ hoàn toàn hỏng mất.
Ngoài ra, trên thân dươиɠ ѵậŧ của nam nhân Mira sẽ có vài chỗ lồi lõm lên xuống để lấy lòng nữ nhân, cái này Joanka biết, nhưng sự tà ác của vật dưới thân Cosier lại vượt xa tưởng tượng của nàng. Có rất nhiều cục nổi lên trên thân cự vật tím đen, giữa những chỗ lồi lõm lớn nhỏ kỳ lạ còn có không ít gai thịt giương nanh múa vuốt, như thể gấp gáp muốn làm hỏng hoa huyệt.
Joanka nghĩ đến chuyện vật này đã cắm vào trong cơ thể nàng, cảm giác đau và ngứa khác thường trong hoa huyệt càng rõ ràng. Nhìn thấy sắc mặt của nàng, Cosier đột nhiên cảm thấy khó có thể nhẫn nại, hắn tách hai chân Joanka ra rộng hơn nữa, đè nàng xuống giường, khàn giọng hỏi: “Sợ rồi?”
“Ai… ai sợ chứ!… Á…” Joanka không muốn yếu thế, Cosier lại tàn nhẫn đâm vào trong cơ thể nàng: “Vậy ta sẽ đi vào hết.”
“A… Không… không được a a a a…”
Thứ dữ tợn kia thọc mạnh vào trong cơ thể nàng, Joanka cảm thấy trái tim mình cũng bị hắn đâm bay ra ngoài, cơn đau và kɧoáı ©ảʍ đồng thời lan tràn từ nơi giao hợp của hai người ra toàn thân nàng, theo những lần ra vào nông sâu của Cosier, từng đợt kɧoáı ©ảʍ chồng lên như sóng dữ.
Lần nào đâm vào Cosier cùng khiến người nàng bị đẩy mạnh về phía trước, côn ŧᏂịŧ lớn sẽ nghiền phẳng nếp gấp mềm mại trong hoa huyệt của nàng, cơ thể mẫn cảm chưa từng được chạm vào làm Joanka cảm nhận được sự tuyệt vời của động tác va chạm dâʍ ɖu͙©, mấy lần suýt ngất.
Mà lần nào rút ra hắn cũng sẽ lôi mật nước của nàng theo, làm cơ thể nàng hư không tê dại, vô lực như bị rút hết xương cốt.
Bởi vì biết cơ thể của Joanka chưa thích ứng nên tốc độ của Cosier không nhanh lắm, nhưng chính sự thong thả này lại khiến Joanka không thể thoát khỏi cơn đau và kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất, nàng có thể cảm nhận được mình đang bị vật cứng nóng bỏng xẻ đôi, đồng thời, hoa huyệt cũng co giật vì bị gai thịt và những hạt nổi liên tục ma sát, kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Joanka bình thường không muốn chịu thua, nhưng bị Cosier nghiền nát lại chẳng có sức phản kháng và đứng dậy.
Joanka mở to đôi mắt thất thần, không biết vì sao mình lại như vậy, mặc dù đã mất hết sức lực nhưng nàng cũng nên đẩy hắn ra, ngăn hắn xâm phạm sâu hơn mà không phải là nằm trên giường của hắn, dạng chân, thở hổn hển mặc hắn không ngừng thọc vào rút ra, thậm chí thỉnh thoảng còn vặn eo để cự căn của hắn có thể tiến vào sâu hơn thế này.
Nàng cảm thấy mình sắp nứt ra rồi, nhưng hoa huyệt vẫn kẹp chặt không nhả, lần tiến lùi nào hắn cũng tra tấn thể xác và tinh thần của nàng, mài mòn thần trí căng chặt của nàng.
Cosier lúc thì liếʍ cái rốn đáng yêu của nàng, lúc thì hôn lên đôi môi hé mở của nàng, làm hai cái miệng trên và dưới của nàng đều chảy ra mật nước trong suốt, bụng nhỏ vốn bằng phẳng của nàng cũng dần dần phồng lên vì sự xâm lấn của cự vật.
“Á… Dừng lại… Dừng… lại…”
Joanka bất lực rêи ɾỉ, nhưng cơn đau và kɧoáı ©ảʍ lan tràn khắp người làm đầu nàng rối bời, hình dạng tà ác của cự vật dưới thân hắn in sâu dấu vết trong não nàng, dù nhắm mắt lại vẫn có thể phác hoạ ra hình dạng dữ tợn đó, hạ thân nàng cũng cảm nhận được mức độ tà ác của nó.
“Joanka…” Cosier khẽ thở dài, hai mắt đỏ ngầu vì tìиɧ ɖu͙©, lúc này hắn đã gần xuyên qua hoa kính của nàng, nhưng hắn đột nhiên dừng lại: “Nếu nàng thật sự muốn ta dừng lại, vậy ta sẽ dừng lại.”
Cosier nói vậy, mà hắn cũng thật sự dừng lại, chôn cự vật của mình trong cơ thể nàng, không hề di chuyển. Trong khoảnh khắc đó, đầu Joanka trống rỗng, nàng không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy mình sắp điên mất.
Hắn dừng lại nhưng không rút ra, cự vật vẫn được khảm trong cơ thể nàng, thân mật với cơ thể nàng, nàng có thể cảm nhận được những hạt nổi và gai thịt nóng cháy đang kích động làm cơ thể nàng sảng khoái… A… Cosier đang ở trong cơ thể nàng, thừa lúc nàng suy yếu mà xẻ nàng thành hai nửa, cướp đi lễ tế mùa xuân đầu tiên của nàng.
Rõ ràng ban đầu rất đau, bây giờ cơn đau vẫn còn nhưng cơn tê ngứa lại chui từ hạ thân nàng đến từng lỗ chân lông, tuy nàng bảo hắn dừng nhưng lúc hắn dừng lại, nàng mới phát hiện căn bản mình không hy vọng hắn dừng.
Nàng muốn bị hắn xuyên qua, bị hắn lấp đầy, muốn hắn không ngừng luật động trong cơ thể nàng, muốn giao hoan với hắn, chiếm hữu tất cả của hắn. Nhưng nếu nàng thật sự kết hợp với hắn, lễ tế mùa xuân tiếp theo nàng nên làm thế nào?
Cosier lạt mềm buộc chặt làm cơ thể nàng co giật vì hư không, tìиɧ ɖu͙© ép nát lý trí nàng, cuối cùng nàng không thể khống chế được cơ thể phóng túng nữa, hai chân nàng kẹp chặt hông hắn, lắc eo nói: “Không… Đừng… Đừng dừng… Ta…”
Nàng chần chờ tạm dừng một lát, hoa huyệt bỗng nhiên co rút lại vì không ngăn cản được khát vọng, cảm nhận được sự hưng phấn của côn ŧᏂịŧ tà ác trong cơ thể mình, rốt cuộc không nhịn được nữa, Joanka vươn tay đến ôm cổ hắn rêи ɾỉ: “Ta… Ta muốn…”
Lúc nàng thốt ra những lời này, nàng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, a a… Nàng muốn Cosier, nàng khát vọng Cosier, cơ thể của nàng đã bị hắn xé rách, nàng còn phải kiên nhẫn làm gì? Nếu Cosier không thích nàng, lễ tế mùa xuân sang năm còn muốn ôm nữ nhân khác, nàng sẽ đánh hắn bất tỉnh kéo vào sơn động, cho hắn biết nàng không nói giỡn.
Joanka vất vả hạ quyết tâm, nhưng Cosier lại không chuyển động tiếp, chỉ cúi đầu thấp giọng bật hơi nói bên tai nàng: “Nếu còn đi vào nữa thì thật sự sẽ làm hỏng nàng, tựa như lễ tế mùa xuân năm trước nàng khát vọng cầu xin vậy, ta sẽ không khách khí mà làm hỏng nàng.”
Nhớ đến chuyện năm trước Joanka vẫn thấy nhục nhã, nhưng bây giờ nàng đã quyết định tiếp nhận hắn thì sao có thể cam tâm bị hắn giễu cợt, bởi vậy nàng cố gắng khống chế cơ thể run rẩy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn: “Vậy… ngươi cũng phải… có năng lực làm hỏng ta đã … A a… Cosier ngươi… A a…”
Cosier đột nhiên rút ra đến cửa hoa huyệt, sau đó ác độc đâm sâu vào cửa tử ©υиɠ của nàng, mặc dù thể chất của Joanka rất tốt nhưng nàng cũng mới chỉ quen với mây mưa, hơn nữa đồ của Cosier lại còn thô dài, tuy đã dành một lúc lâu để nhục huyệt dần quen nhưng bỗng nhiên thọc vào như vậy giống như là lại phá thân một lần nữa.
Nhưng khác với lần phá thân đầu tiên là, điểm nhuỵ dần dần bị khai phá đã biết được sự sung sướиɠ khi thưởng thức côn ŧᏂịŧ, bởi vậy lần này Joanka lập tức bị đẩy lên cao trào khủng bố, bắn ra mật nước rồi ngất xỉu.
Cơ thể có tốt chất được huấn luyện làm nàng tỉnh lại sau khi vừa mới ngất đi chưa được bao lâu, lúc tỉnh lại, ý thức của nàng vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng thịt va vào nhau bạch bạch bạch vang vọng trong sơn động, hình như đang có thứ gì đó không ngừng xoay tròn cắm rút trong cơ thể nàng, thứ kia rất lớn và nóng, làm hai chân nàng không thể khép lại, làm người nàng mềm nhũn chỉ có thể phập phồng theo.
Bình thường nàng rất ghét cảm giác cơ thể yếu ớt, nhưng bây nàng nàng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, hy vọng hắn làm nàng mãi, mỗi lần đâm vào, cự vật sẽ làm hạ thân nàng mất khống chế, chất lỏng liên tục chảy ra, miệng nàng cũng phát ra những tiếng rêи ɾỉ kỳ lạ.
“A a… A… Ư a…”
“Joanka… Joanka của ta… Ta muốn nàng bị ta lấp đầy suốt cả lễ tế mùa xuân…” Giọng Cosier trầm thấp khàn khàn như đêm tối, xen lẫn sự điên cuồng mà hắn chưa bao giờ bày ra khiến nàng run rẩy.
Cuối cùng lúc này nàng cũng đã nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nàng bị Cosier làm cho hôn mê bất tỉnh, mùa xuân trước Cosier không hề có ham muốn, nhưng bây giờ lại điên cuồng thọc vào rút ra trong cơ thể nàng sau khi nàng ngất đi.
Lần nào Cosier cũng cắm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, e rằng nữ nhân nào cơ thể hơi mảnh mai sẽ không chịu đựng được, nhưng bây giờ người dưới thân hắn là Joanka, đối mặt với sự tấn công cuồng bạo của hắn, cảm giác đau và sung sướиɠ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ quan cảm giác trên người nàng.
Nhưng đối với Joanka mà nói, sự cuồng bạo của Cosier vẫn khiến nàng ăn không tiêu, hắn làm nàng sung sướиɠ tê dại, cơ thể càng khô nóng khó chịu, hoa huyệt ướŧ áŧ liên tục phun ra chất lỏng đang cao trào không ngừng, nàng mơ hồ nghĩ, nếu cứ để hắn tiếp tục cắm rút như vậy, nàng thật sự sẽ hỏng dưới thân hắn.
Joanka vươn tay đẩy Cosier muốn bảo hắn giảm tốc độ nhưng Cosier lại chỉ cúi đầu hé lưỡi câu dẫn nàng cùng múa với hắn, hắn thưởng thức cả hai huyệt của nàng, lúc hai lưỡi không ngừng đòi lấy sự ngọt ngào của đối phương, côn ŧᏂịŧ tím đen bị mật nước nhuộm ướt sũng cũng đang đảo trong hoa huyệt khép mở của nàng.
Kɧoáı ©ảʍ đến từ hai nơi làm đôi tay muốn cự tuyệt hắn mềm nhũn, sau đó leo lên vai hắn, lúc hắn phá vỡ tử ©υиɠ của nàng, nàng cao giọng kêu lên dâʍ đãиɠ, đầu ngón tay bấm sâu vào da trên lưng hắn, vẽ ra một vết dài trên đó.
Joanka nghĩ mình đang mơ, cuộc giao cấu kịch liệt này, sự sung sướиɠ của cơ thể cùng với lời yêu chiếm hữu nóng bỏng của Cosier đều không giống thật. Nhưng nàng biết đây không phải giấc mơ, độ ấm khi hắn ôm nàng, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi cự vật chuyển động trong cơ thể nàng, cùng với những động tác liên tục lặp lại của hai người khi giao cấu, cơn đau toàn thân và cơ thể đang co giật đều nói cho nàng rằng đây đều là thật.
Lúc hắn điên cuồng thọc vào rút ra, cơn đau đớn lần đầu tiên đã dần biến mất, ngoài kɧoáı ©ảʍ thay thế ra thì còn có một sự hư không khó miêu tả, rõ ràng cự vật của hắn đã làm căng hoa kính của nàng, bụng nàng cũng đã phồng lên, nhưng cơ thể của nàng lại cảm thấy như vậy chưa đủ, hai chân dạng ra muốn làm hắn tiến vào sâu hơn. Phát hiện sự nhiệt tình của nàng, Cosier càng tích cực mơn trớn da thịt nàng, ra vào nông sâu trong cơ thể nàng, ma sát ra ngọn lửa nóng bỏng hơn trong nàng.
“A ha… Ta muốn… Ta muốn…”
Joanka cảm thấy chẳng còn sức, nhưng lại không tự chủ được mà kẹp chặt lấy người hắn, nỉ non nói.
“Muốn cái gì? Joanka của ta…” Cosier khàn giọng nói nhỏ, đồng thời đâm mạnh vào sâu trong nàng: “Chỉ cần nàng nói, ta sẽ cho nàng.”
Trái tim Joanka run rẩy vì câu nói này của hắn, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể và tư vị khó tả tràn ra từ nơi giao hợp của hai người, thật ra nàng cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, nhưng nàng biết Cosier có thể cho nàng, có thể thỏa mãn khát vọng như vực sâu trong cơ thể nàng, vậy nên nàng kẹp chặt cơ thể Cosier, cao giọng kêu lên dâʍ đãиɠ.
“A… Cosier, cho ta… Mau cho ta a… A!”
Như thể không chống cự lại được sự quyến rũ của nàng nữa, Cosier đâm thẳng vào sâu trong hoa tâm của nàng, điên cuồng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, hoa tâm Joanka nóng lên, nàng cảm thấy cơ thể mình như đang bị dung nham hòa tan, kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất ập đến, cuối cùng không chịu được nữa, nàng co giật hét lên rồi hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Để lại bình luận