Chương 79

Diệp Yên Yên vừa kết thúc chương trình học hôm nay, cô định đến cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó trước khi về nhà, không ngờ lại gặp Tạ An Na ở gần đó.
“Chị Yên Yên…” Tạ An Na ngơ ngác ngồi ở một góc, đột nhiên thấy Diệp Yên Yên không biết đứng trước mặt mình từ bao giờ thì vội vàng đứng dậy.
“Em ngồi đây chờ chị à?” Diệp Yên Yên nhìn Tạ An Na, nghi ngờ hỏi: “Có phải chị gái em lại gây phiền toái cho em không?”
“Không… Không phải… Chỉ là em có chuyện này muốn cầu xin chị…” Tạ An Na lắc đầu, biểu cảm ngượng ngùng lên tiếng.
“Chuyện gì thế?” Diệp Yên Yên mỉm cười hỏi lại: “Có gì mà nói cầu xin chứ, em cứ nói đi, chỉ cần giúp được thì chị sẽ giúp.” Diệp Yên Yên nhiệt tình nói.
“Chị Yên Yên nhất định có thể giúp… Dạo gần đây thành tích học tập của em tụt dốc rất nhiều, em muốn nhờ chị… giúp em học tập… Em mới chuyển trường đến nơi này nên cũng không quen biết nhiều bạn, nên…” Tạ An Na mím môi, do dự một lúc rồi mới dám nói tình huống của bản thân.
“Chị còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, chuyện này tất nhiên chị có thể giúp em.” Diệp Yên Yên còn tưởng chuyện nghiêm trọng gì, sau khi nghe Tạ An Na nói xong thì không chút do dự nhận lời: “Lúc nào em rảnh có thể tới tìm chị, nếu chị không phải đi học thì sẽ giúp em ôn bài.” Diệp Yên Yên tự tin vỗ ngực.
“Vậy hay là chúng ta học luôn bây giờ?” Tạ An Na nghe Diệp Yên Yên đồng ý thì lập tức lôi ra một chồng bài tập về nhà, mỉm cười rạng rỡ nhìn cô. Sau khi thấy Diệp Yên Yên rõ ràng là hơi ngẩn người thì cô ta lại cúi đầu xuống, làm ra vẻ đáng thương: “Không được ạ?”
Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn chút mất mát khiến Diệp Yên Yên không đành lòng từ chối, cô lâm vào đường cùng, chỉ có thể đưa Tạ An Na trở về nhà mình.
“Em cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát, chị đi thay quần áo.” Diệp Yên Yên để Tạ An Na ngồi chờ ngoài phòng khách, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ thay đồ.
“Em có muốn uống gì không?” Diệp Yên Yên thay đồ xong thì đi ra ngoài, cô vừa hỏi Tạ An Na vừa đi vào phòng bếp.
“Nước lọc là được rồi ạ.” Tạ An Na vội vàng trả lời, nhưng tầm mắt của cô ta nhanh chóng đảo quanh khắp căn phòng. Đến khi không phát hiện ra bóng dáng của chàng trai kia thì trong mắt cô ta lộ rõ vẻ mất mát.
“Em không hiểu chỗ nào?” Diệp Yên Yên đưa cho Tạ An Na cốc nước, sau đó cầm lấy một quyển sách giáo khoa.
“A… Có câu này em không hiểu lắm…” Tạ An Na lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cô ta chỉ lung tung một câu hỏi trong sách.
“Câu hỏi này thực ra rất đơn giản, em chỉ cần làm như thế này…” Diệp Yên Yên không chú ý đến dáng vẻ không yên lòng của Tạ An Na, cô nhiệt tình giúp đỡ cô ta giải bài tập. Cô giảng giải xong thì mỉm cười nói với Tạ An Na: “Thực ra thành tích trước kia của chị cũng không tốt, may mà có một người vẫn luôn ở bên dạy học cho chị, nhờ có người đó mà chị mới có thể thi đỗ lớn học.” Diệp Yên Yên nghĩ đến Tiêu Dật Việt thì không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào. Nụ cười này của cô trong mắt Tạ An Na mà nói lại vô cùng chướng mắt.
“Người đó là bạn trai của chị sao?” Tạ An Na cố gắng che giấu nỗi ghen ghét trong lòng, mỉm cười ngọt ngào hỏi Diệp Yên Yên. Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Diệp Yên Yên, cô ta thực sự chỉ muốn lập tức phá hủy đi hạnh phúc của cô.
Cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ và gục ngã của Diệp Yên Yên, muốn nhìn thấy cô khóc trong nỗi đau đớn tột cùng…

Bình luận

Để lại bình luận