Chương 8

“ưm ừ…”
Cố Thiển Thiền đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác vị trí nào đó trên cơ thể bị căng trướng khó có thể diễn tả thành lời, bọng đái cũng trướng, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra muốn đi vệ sinh.
“A a… tiểu tao hóa tỉnh sớm như vậy?”
Phía dưới đột ngột truyền tới một giọng nói nam tính, Cố Thiển Thiền lúc này mới ý thức được mình đang nằm trên giường, hơn nữa còn nằm ở trên người người khác, một giây kế tiếp người nọ xoay mình một cái đem cô đặt ở dưới người.
“ưʍ… Trịnh Trúc Nghĩa… Buông tôi ra!”
Cố Thiển Thiền mở mắt ra thấy rõ người đang đè mình, tình cảnhtối hôm qua như nước thủy triều vọt tới. Dưới sự sợ hãi lại muốn giãy giụa.
“Còn không ngoan?”
Trịnh Trúc Nghĩa không vui động hạ thể.
Cố Thiển Thiền kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nhìn hắn. Vật kia… Lại còn ở trong thân thể cô! Hơn nữa đang từ từ trở nên lớn hơn , cô cảm giác rõ ràng hoa huyệt đang bị một cây gậy thịt lớn chống đở! Cố Thiển Thiền bị dạo sợ không dám động , cô sợ vô tình chọc hắn tức giận.
“chào buổi sáng.”
Trịnh Trúc Nghĩa đối với sự thức thời và khôn khéo của cô vô cùng hài lòng, tràn đầy ôn nhu cho cô một cái hôn, hung ác trong ánh mắt cũng mất, một mảnh ấm áp ôn nhu. Cố Thiển Thiền nhìn đến thất thần, khi xưa Trịnh Trúc Nghĩa thường xuyên cười ,nụ cười ôn nhu, luôn làm cho người khác lầm tưởng hắn là một người ôn nhu, nhưng là cho tới nay ,không có lần nào giống như bây giờ trong mắt tràn đầy yêu thương ,sủng nịnh
Cô không biết là, hắn đã từng cười như vậy với cô vô số lần, ở một thời điểm mà cô không phát hiện
“Sớm.”
Cố Thiển Thiền không dám chọc giận hắn. Cô chính là sợ người này, tối hôm qua Trịnh Trúc Nghĩa thô bạo đã dọa cô sợ, làm cô không dám phản kháng. Cô dè dặt quan sát biểu tình của hắn, phát hiện không bất mãn nào với cô, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Trúc Nghĩa thời thời khắc khắc đều quan sát vẻ mặt của cô, thấy dáng vẻ Cố Thiển Thiền thở phào nhẹ nhõm, ở đáy lòng không nhịn cười được.
“Cái đó… Có thể thả tôi ra không? Ta sẽ không báo cảnh sát.”
Cố Thiển Thiền dè dặt cùng hắn thương lượng. Bụng căng lợi hại, thật rất muốn đi nhà vệ sinh. Cô không rõ bây giờ Trịnh Trúc Nghĩa tính khí gì, chỉ có thể cố gắng nhượng bộ để bảo vệ mình ít bị tổn thương một chút, hơn nữa… Tối hôm qua không về nhà, không biết ba mẹ phát hiện cô mất tích báo cảnh sát hay không… Nếu như cảnh sát tìm được bọn họ, Trịnh Trúc Nghĩa phải làm sao? Coi như là cho tới bây giờ, Cố Thiển Thiền muốn tự nhận mình xui xẻo, cô không có cách nào đem bạn thân nhất vào tù, dù là hắn đối với cô làm chuyện quá đáng như vậy.
Nhưng Cố Thiển Thiền biết, Trịnh Trúc Nghĩa căn bản không có ý định bỏ qua cho cô.
“A a… Thiển Thiển, em thật là ngây thơ khả ái.”
Trịnh Trúc Nghĩa không nhịn được cười nhạo một tiếng. Người con gái mặt đầy ngây thơ nói cho mình cô sẽ không báo cảnh sát, cho dù cô bị đối đãi như vậy… Thiển Thiển, làm cho em thất vọng rồi, làm ra chuyện này, tôi cũng không có ý định quay đầu!
Sức mặt Cố Thiển Thiền lập tức thay đổi. Hắn không biết Trịnh Trúc Nghĩa còn phải làm gì, cô chỉ biết là nếu tiếp tục như vậy hai người ai cũng sẽ bị phá hủy!
“Trịnh Trúc Nghĩa, anh như vậy là phạm tội! A… đừng cắn…”
Cố Thiển Thiền chịu đựng sợ hãi, định khuyên hắn.
“Chật chật… vυ” nhỏ Thiển Thiển thật là thơm… Hô hô…”
Trịnh Trúc Nghĩa không kiên nhẫn ngậm núʍ ѵú bên phải của cô, cố ý hút ra tiếng chật chật.., còn nói những lời làm cho người khác xấu hổ.
“ưʍ… Trịnh Trúc Nghĩa… anh buông tôi ra… A… Đau…”
Cố Thiển Thiền đưa tay đẩy cái đầu đang ở trước ngực ra, đổi lấy lại chính là răng dùng sức gặm cắn như trả thù vậy .

Bình luận

Để lại bình luận