Chương 11

Cố Thiển Thiền tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa.
Cô nằm ở trên giường sạch sẽ, ga giường còn có mùi hương thảo mát mẽ. Tựa như những chuyện phát sinh buổi sáng chỉ là một cơn ác mộng thôi. Cô không bị Trịnh Trúc Nghĩa thao miệng nhỏ, … Thậm chí cô cũng không có bị cường bạo, đều là một cơn ác mộng. Cố Thiển Thiền nhắm mắt lại, lần nữa tự gạt bản thân, không ngừng tự an ủi mình.
Nhưng là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm cho cô vô cùng không thoải mái, vô cùng không an toàn… Cô tới bây giờ cũng không có thói quen ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ .
Bỗng nhiên lông mi bị một cái gì đó ấm ấm như đầu lưỡi liếʍ một cái. Cố Thiển Thiền khẩn trương lay động lông mi, cũng không dám mở mắt ra.
“ha ha .”
Trịnh Trúc Nghĩa thấy vậy khẽ cười một tiếng.
Cố Thiển Thiền nghe được tiếng hắn cười cũng không giả bộ ngủ nữa, mở mắt ra. Trong con ngươi không che giấu được sự sợ hãi và phòng bị. Cô dè dặt nhìn hắn, ngừng thở, rất sợ người trước mặt người này lại lại đột nhiên tức giận.
Trịnh Trúc Nghĩa thấy vậy cũng không tức giận. Đây chính là hiệu quả hắn muốn.
Điểm yếu lớn nhất của Cố Thiển Thiền chính là dễ mềm lòng. Trịnh Trúc Nghĩa chính là bắt được điểm này, mới dám bắt nhốt cô. Chỉ cần chăm sóc dạy bảo một phen, hắn hoàn toàn có thể khống chế được cô.
“Ăn chút gì đi.”
Trịnh Trúc Nghĩa giống như cái gì đều không phát sinh, nhẹ giọng nói.
Cố Thiển Thiền đúng là rất đói. Cô bây giờ hoàn toàn không dám phản kháng Trịnh Trúc Nghĩa , sợ mình sẽ bị đối đãi tệ hơn . Nghe vậy hắn nói vậy cô không thể làm gì khác hơn là khéo léo gật đầu một cái.
“Thật ngoan.”
Trịnh Trúc Nghĩa quả nhiên vô cùng hài lòng. Đưa tay ở trên đầu cô cưng chìu vỗ một cái. Thuận tiện đem mái tóc bừa bộn khi cô ngủ chỉnh sửa một chút. Lúc này mới đi ra ngoài lấy thức ăn.
Cố Thiển Thiền thừa dịp Trịnh Trúc Nghĩa ra phòng ngủ, vội vàng bọc chăn ngồi dậy. Đem toàn bộ phòng ngủ tỉ mỉ nhìn xung quanh mấy vòng, có một cái cửa sổ, cô không dám xuống giường xem nơi này là lầu mấy. Rất sợ Trịnh Trúc Nghĩa đột nhiên trở lại. Chẳng qua là chăm chú nhìn cửa sổ, ép chết tiếng hit thở. Nội tâm thì kịch liệt giãy giụa, Trịnh Trúc Nghĩa còn chưa trở lại, hắn có thể đi ra ngoài, bây giờ chạy đến trước cửa sổ đi! Không được! Trịnh Trúc Nghĩa có thể ở bên ngoài, nói không chừng mới vừa xuống xe hắn đang tiến vào, hắn nhất định sẽ tức giận, sẽ đối với bản thân làm những chuyện đáng sợ!
Cố Thiển Thiền trên trán đã thấm đầy mồ hôi lạnh. trong lòng cô không ngừng giãy giụa giùng giằng.
“cạch —— ”
Cửa mở ra. Trịnh Trúc Nghĩa tiến vào.
Cố Thiển Thiền lập tức xì hơi. Cô thấy có chút hối tiếc, lại có chút may mắn.
Hối tiếc, theo như thời gian Trịnh Trúc Nghĩa vừa mới đi ra , cô hoàn toàn có thể chạy đến mép giường trở lại trên giường, may mắn là cô không xứng giường ngay lúc Trịnh Trúc Nghĩa tiến vào, nếu không cô nhất định sẽ rất thảm!
“Thức dậy làm gì? Cháo vừa vặn ko nóng .”
Con ngươi u ám khí dò của Trịnh Trúc Nghĩa lóe lên . Đông tác nhỏ của Cố Thiển Thiền dĩ nhiên chạy không khỏi ánh mắt hắn.
Bất quá, không gấp, không phạm sai lầm, tôu làm sao có thể tìm được lý do thật tốt để trừng phạt em chứ ? Thiển Thiển ngoan của tôi.
“tôi… Tôi tự ăn …”
Cố Thiển Thiền bởi vì khẩn trương, không thể làm gì khác hơn thuận theo Trịnh Trúc Nghĩa, đưa tay muốn nhận lấy bát cháu. Nhưng cô chỉ dám đưa một tay ra, bởi vì thân thể đang không mặc quần áo, chỉ cần cô buông lỏng tay một cái, bộ ngực rạng rỡ liền lộ ra
“Ngoan… Há miệng.”
Trịnh Trúc Nghĩa né tránh tay cô . Cầm muỗng khuấy nhẹ tô cháo ,cuối cùng múc một muỗng đầy tới bên miệng Cố Thiển Thiền. Ngón tay Trịnh Trúc Nghĩa rất đẹp, mười ngón tay nhỏ thon dài, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay để đàn dương cầm . Trịnh Trúc Nghĩa cũng rất thích đàn dương cầm. Cố Thiển Thiền đã từng hâm mộ ghen tị cầm ngón tay nhỏ nhắn của mình cùng hắn so qua.
Tay Cố Thiển Thiền tay ngược lại cũng không khó coi, Cố Thiển Thiền thuộc dạng tay chân nhỏ, tay nhỏ bé đến mức Trịnh Trúc Nghĩa thấp hơn 3 phân so với Trịnh Trúc Nghĩa ,khớp xương rõ ràng nhìn trắng nõn xinh xắn rất nhiều.
Cố Thiển Thiền kinh ngạc nhìn cặp tay hoàn mỹ kia, quen cả việc há miệng. Từ khi hiểu chuyện tới nay không cần ai đút cô ăn cả . Coi như bị bệnh, mẹ cũng chỉ là cầm chén đem vào phòng cho cô, vẫn là cô tự ăn
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên được người khác đút ăn cháo tỉ mỉ như vậy. Cố Thiển Thiền ngây ngốc ăn xong chén cháo, trong đầu tất cả đều là Đôi tay hoàn mỹ của Trịnh Trúc cùng trí nhớ về lần đầu tiên được đút đồ ăn.
“Thật ngoan.”
Trịnh Trúc Nghĩa đút hết miếng cuối cùng, giống như thưởng cho chú chó nhỏ nghe lời vậy ở trên đầu Cố Thiển Thiền xoa xoa. Cố Thiển Thiền lúc này mới tỉnh hồn, theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại bị ánh mắt uy hϊếp của Trịnh Trúc dọa sợ,thân thể cứng ngắc mặc cho hắn xoa đầu.
“Ăn no chưa?”
Trịnh Trúc Nghĩa lại hỏi.
Cố Thiển Thiền sợ mình không phản ứng hắn sẽ tức giận, vì vậy gật đầu một cái. Cô thật không dám làm động tác mạnh, mặc dù trong phòng ngủ cũng không lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy sau lưng không ngừng có một trận khí lạnh truyền tới. Không nhịn được rụt cổ, cả người rụt sâu vào trong chăn.
“Thiển Thiển cũng nên rời giường rồi. Mặt trời cũng phơi tới mông.”
Trịnh Trúc Nghĩa đột nhiên mở miệng nói. Hắn buông chén xuống, đi tới bên cửa sổ, chợt kéo ra rèm cửa ra. Cố Thiển Thiền theo bản năng chui vào trong chăn, sợ vô tình bị người khác nhìn thấy.
“Thiển Thiển, tránh cái gì?”
Trịnh Trúc Nghĩa thấy vậy, nhẹ nhàng vén ra chăn, muốn đem Cố Thiển Thiền kéo ra.
“Ô ô ô… Tôi không có mặc quần áo…”
Cố Thiển Thiền nắm chặc chăn không buông t. Vạn nhất bị người đối diện thấy thì Sao? Cô không muốn!
“Đừng sợ, không có người khác.”
Trịnh Trúc Nghĩa cưỡng chế đem cô đào ra, Cố Thiển Thiền không chịu buông tay, tay nhỏ bé nắm chặc , hai chân cũng định kẹp lại chăn.
“Nghe lời!”
Trịnh Trúc Nghĩa không vui nói.
Âm thanh âm trầm lạnh kẽo dọa Cố Thiển Thiền sợ hãi thoáng chốc buông lỏng tay. Ngay sau đó giống như đứa trẻ sơ sinh mới vừa sanh ra vậy cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị Trịnh Trúc Nghĩa ôm vào trong ngực. Đi về phía bên cửa sổ.
“Không! … Không muốn… Trịnh Trúc Nghĩa… Ô ô ô…”
Cố Thiển Thiền sợ muốn chết, chỉ có thể liều mạng đem mình thu nhỏ lại, cô không hiểu tại sao Trịnh Trúc Nghĩa muốn làm nhục cô như vậy, cường bạo cô còn chưa đủ, lại còn để người khác nhìn cô! Cố Thiển Thiền tuyệt vọng cực kỳ, nhưng cô lại không có biện pháp ngăn cản.
“Thiển Thiển lúc nãy không phải muốn xem một chút Sao? Làm sao vào lúc này lại không muốn?”
Trịnh Trúc Nghĩa giống như vô tội nói.
“tôi không muốn xem! Trịnh Trúc Nghĩa, tôi thật sự không muốn xem!”
Cố Thiển Thiền vội vàng phản bác. Cô đem mặt gắt gao vùi vào l*иg ngực Trịnh Trúc Nghĩa, dùng hai tay che kín lỗ tai.
“Ngoan, mở mắt nhìn. Nếu không, tôi liền đem cửa sổ mở ra… Sau đó tách ra hai chân của em ra, đem em đặt ở trên bệ cửa… Hung hăng thao hoa huyệt…”
Trịnh Trúc Nghĩa ôn nhu cắn lỗ tai Cố Thiển Thiền nói ra ,nhưng làm cho Cố Thiển Thiền hoảng sợ hận không thể lập tức chết đi.
“Không không không…”
Cố Thiển Thiền sợ run lẩy bẩy.
“Đừng sợ… Chẳng qua là liếc mắt nhìn mà thôi, tôi sẽ không làm vậy đối với em, chỉ cần em ngoan ngoãn… Tôi sẽ không làm vậy
Trịnh Trúc Nghĩa thấy Cố Thiển Thiền đã bị dọa sợ , biết bây giờ cơ hội tốt ngon ngọt dụ dỗ cô.
“tôi… Tôi sẽ nghe lời…”
Cố Thiển Thiền từ từ đem đầu dời ra, thật nhanh hướng cửa sổ nhìn một cái sau lại đâm trở về trong ngực Trịnh Trúc Nghĩa. Trịnh Trúc Nghĩa nhìn cô không kịp chờ đợi tìm kiếm sự bảo vệ của mình, ngược lại cũng không so đo chuyện cô làm qua loa lấy lệ. Đem người ôm trở về trên giường.
“Nơi này là nơi nào?”
Cố Thiển Thiền chỉ nhìn sơ qua, xung quanh mơ hồ, lạ lẫm, nhưng cô biết nơi này tuyệt đối không phải chung cư, bởi vì đối diện là một ngọn núi!
” coi như là biệt thự đặc biệt mua vì em. Thích không? Chờ lát nữa mang em đi vòng vòng. Tôi chắc em sẽ rất thích .”
Trịnh Trúc Nghĩa mĩm cười gương mặt vô cùng gian xảo. Coi như là đã thấy qua bộ dáng hung ác của hắn, Cố Thiển Thiền vẫn bị mê muội. Trịnh Trúc Nghĩa rốt cuộc là một người ôn nhu người, hay là người bạo lực ?
————

Bình luận

Để lại bình luận