Chương 13

Cố Thiển Thiền không dám phản kháng, chỉ đành phải phối hợp đưa cánh tay đưa chân. Nhưng bản thân không mảnh vải che thân bại lộ trược mặt người đàn ông quả thực quá xấu hổ, nhất thời điểm giang cánh tay giống như là đem ngực mình cố ý đưa tới cho đàn ông nhìn . Lúc người đàn ông giúp cô sửa sang lại quần áo ngón tay không biết vô tình hay cố ý ở bắp đùi nhạp cảm xẹt qua vài lần, đầu ngón tay thậm chí thiếu chút nữa đυ.ng phải hoa huyệt, Cố Thiển Thiền theo bản năng kẹp chặc hai chân.
“Thiển Thiển thật đẹp.”
Giúp Cố Thiển Thiền mặc váy xong, Trịnh Trúc Nghĩa để cho Cố Thiển Thiền đứng dậy. Hắn vĩnh viễn đều nhìn không đủ dáng vẻ cô gái mặc váy màu trắng, coi như bên trong không mặc đồ lót, coi như ngực có thể thấy rõ ràng , vẫn sẽ để cho người cảm thấy thuần khiết muốn hung hăng làm nhục.
“Trịnh Trúc Nghĩa…”
Cố Thiển Thiền cảm thấy ngực là lạ, đầṳ ѵú ở trong lớp vải mong mỏng, rất dễ dàng liền thấy hình dáng bên trong. Phía dưới váy cũng không quá dài, chỉ cần thoáng đi đi lại lại, là có thể cảm giác có gió tại hạ thể phất qua. Cô theo bản năng kẹp chặc hai chân, không dám động.
“Làm sao? Thiển Thiển là đang cùng tôi nũng nịu sao? Không được nga, em nằm trên giường quá lâu, ngoan, mình đi một chút có được hay không?”
Trịnh Trúc Nghĩa cố ý làm vẻ mặt đầy nhức đầu, tựa như đối mặt một đứa trẻ không ngoan đòi muốn ôm ôm .
“Tôi…”
Cố Thiển Thiền quẫn bách .
“Tốt lắm, xuống lầu đi. Hoặc là… Thiển Thiển, em muốn xế chiều hôm nay cũng ở trên giường vượt qua?”
Nghe ra tà khí trong lời nói của hắn, Cố Thiển Thiền hai tay đặt ở váy phòng ngừa bị lột mất, từ từ bước xuống giường.
“Tôi mặc không được…”
Cố Thiển Thiền muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt không cho cự tuyệt của Trịnh Trúc Nghĩa, gắng gượng đem lời nói nuốt xuống. Ngoan ngoãn để cho Trịnh Trúc Nghĩa giúp cô mang giày cao gót. Cố Thiển Thiền cho tới bây giờ chưa từng mang giày cao gót, Trịnh Trúc Nghĩa cmang chính là một đôi thủy tinh cao 5 phân, Cố Thiển Thiền sau khi mang vào cơ hồ đều không đứng nổi.
“Tốt lắm.”
Trịnh Trúc Nghĩa cầm kia mắt cá chân mảnh khảnh chơi đừa một trận, giày thủy tinh lạnh khó khăn lắm che kín năm ngón chân đáng yêu, mu bàn chân trắng tinh cùng mắt cá chân hoàn toàn bại lộ ra. Cố Thiển Thiền ngồi ở trên giường, chỉ cảm thấy mu bàn chân bị nhìn đến một nóng hừng hực, nghe được âm thanh Trịnh Trúc Nghĩa muốn đứng lên, vừa mới đứng lên cảm thấy gót chân một trận đau nhức.
Cô thật sự không muốn mang giày cao gót a!
Trịnh Trúc Nghĩa chưa có hoàn toàn đem cô buông ra, nửa dùng sức đem cô ôm vào trong ngực, Cố Thiển Thiền như vậy tựa vào trong ngực Trịnh Trúc Nghĩa, đi theo Trịnh Trúc Nghĩa ra khỏi phòng ngủ.
Trịnh Trúc Nghĩa mang cô tại lầu đi vòng vo một vòng, Cố Thiển Thiền bận bịu lấy tay đè làn váy phòng ngừa bay lên, hơn nữa cô không quen mang giày cao gót, đi rất chậm, căn bản không rãnh thưởng thức thiết kế của căn biệt thự. Trịnh Trúc Nghĩa cũng không phải thật lòng muốn mang cô đi thăm biệt thự, hắn tồi tệ nhìn người con gái đang giãy giụa.
Cố Thiển Thiền nhìn thiết kế trăng đen xen nhau trên phím đàn dương cầm ở thang lầu, vành mắt đỏ lên. Chẳng qua là ở lầu haiđi một hồi cô đã nhanh không chịu nổi, huống chi còn phải xuống thang lầu!
“Thế nào?”
Trịnh Trúc Nghĩa thấy Cố Thiển Thiền vành mắt không biết từ lúc nào đỏ lên, quả nhiên là không chịu nổi chơi đùa cô bé a.
“Trịnh Trúc Nghĩa… Không cần đi có được hay không… chân tôi thật là đau…”
Cố Thiển Thiền thanh âm xen lẫn mùi ủy khuất nồng nặc.Trịnh Trúc Nghĩa nghe tới giống như nũng nịu vậy để cho hắn hưởng thụ.
“Không được nga… Thiển Thiển ở trên giường ỷ lại lâu như vậy, ngoan, chúng ta đi xuống lầu ra vườn hoa tản bộ có được hay không, trong vườn hoa trồng rất nhiều hoa, bảo đảm Thiển Thiển thích.”
Trịnh Trúc Nghĩa ôn nhu nói. Nhưng là vẻ mặt không cho thương lượng.
“Trịnh Trúc Nghĩa… Tôi không nghĩ… hu hu…”
Cố Thiển Thiền thấp giọng khóc. Cô không biết vườn hoa ở nơi nào, cô chỉ biết là Trịnh Trúc Nghĩa muốn ngược đãi mình!
“Tốt lắm, tốt lắm… Không muốn thì không muốn, khóc cái gì.”
Trịnh Trúc Nghĩa bất đắc dĩ nói. Cố Thiển Thiền nghi ngờ nhìn hắn, thật sự như vậy bỏ qua cho mình sao?
“Tôi ôm Thiển Thiển đi xuống, Thiển Thiển làm sao cảm tạ tôi? Chờ lát nữa bồi tôi chơi trò chơi có được hay không?”
Trịnh Trúc Nghĩa đổi giọng xấu xa nói. Rõ ràng là hắn ép Cố Thiển Thiền mang giày cao gót, vào lúc này lại làm bộ người tốt . Cố Thiển Thiền bị hành hạ đến không kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ biết là mình không cần mặc phải đi xuống cầu thang đáng sợ, nơi nào còn quản điều kiện của Trịnh Trúc Nghĩa , mơ mơ màng màng liền đem mình bán đi.

Bình luận

Để lại bình luận