Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cố Thiển Thiền cho rằng Trịnh Trúc Nghĩa muốn cắm vào, trong lòng cô vẫn ẩn chút chờ mong. Nhưng đợi hồi lâu, cô cũng chẳng thấy anh có động tĩnh gì. Nơi hoa huyệt muốn cắn vào đỉnh âʍ ѵậŧ của anh một cách thèm khát, nhưng đúng lúc này anh đã nhấc eo cô lên, để cô rơi vào khoảng không.
“Hừm…”
Cố Thiển Thiện vội vàng mở mắt ra. Dưới ánh trăng, Trịnh Trúc Nghĩa đối diện với ánh mắt nàng tà ác câu môi lên.
Nghĩ đến chính mình thế nhưng dâʍ đãиɠ khao khát anh đến vậy, Cố Thiển Thiền xấu hổ rời ánh mắt đi nơi khác. Cô muốn cố gắng hết sức kìm nén lại sự trống rỗng trong âʍ ɦộ. Nhưng Trịnh Trúc Nghĩa dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, anh còn cố ý đem côn ŧᏂịŧ cọ sát nơi âʍ ɦộ cô, nhưng vẫn không đưa nó vào.
“Hừm…Đừng nghịch nữa…a hừm…tiến vào…Trịnh Trúc Nghĩa, cắm vào đi…”
Cuối cùng vẫn là Cố Thiển Thiền đầu hàng trước. Thủ đoạn của anh thật sự tà ác. Căn bản cô chống cự không được nữa. Âʍ ɦộ không ngừng co rút lại, cảm giác ngứa ngáy do dự trống rỗng gây ra quá dày vò.
“Như em mong muốn.”
Trịnh Trúc Nghĩa cũng rất vất vả chịu đựng. Chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi. Lúc này nghe được Cố Thiển Thiện mở miệng đòi lấy, cư nhiên anh cũng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
“Ừm ha…A a a…Nó đang vào…”
Côn ŧᏂịŧ nhắm thẳng đến âʍ ɦộ cô mà đâm vào. Bởi vì vừa mới trải qua cao trào một lần rồi nên trong âʍ ɦộ cô tràn đầy dịch mật, đút vào rất thoải mái. Lần này không cần Cố Thiển Thiền thúc giục nữa, Trịnh Trúc nghĩa nhẹ nhàng di chuyển eo.
“Hừm…a…”
Tiếng rêи ɾỉ đạt được du͙© vọиɠ một khi đã phát ra thì không thể nào dừng lại được. Thỉnh thoảng, một tiếng rêи ɾỉ đỏ mặt phát ra từ khu vườn vốn yên bình, du͙© vọиɠ hoàn toàn cắt đứt đêm hè yên tĩnh này.
“Phịch…Phịch…”
Trịnh Trúc Nghĩa bóp vòng eo mềm mại của cô, ra sức ra vào. Mặt anh phủ một lớp mồ hôi mỏng. Dù có làm thế nào đi chăng nữa anh cũng cảm thấy không đủ, thật muốn vĩnh viễn cắm bên trong cô không ra.
Cố Thiển Thiển cố gắng chịu đựng những cú thúc liên tiếp từ anh, cô không biết côn ŧᏂịŧ đã đâm vào đâu mà cảm giác âʍ ɦộ cô đột nhiên co rút lại, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ liên tiếp chảy ra ngoài. Tiếng rêи ɾỉ của cô cũng thay đổi.
Ánh mắt Trịnh Trúc nghĩa liền biến hóa, anh dùng hết sức đâm thật mạnh và sâu vào trong cơ thể cô.
“A a a…Đừng…a…Không cần…Ân a a…Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ…a a a…”
Tiếng rêи ɾỉ của cô trở nên cao vυ”t, cơ hồ nói không nên lời. Thân thể cũng khẽ run lên nhè nhẹ. Hoa huyệt lại càng ra sức hút chặt côn ŧᏂịŧ vào. Cảm giác tê dại kɧoáı ©ảʍ truyền khắp cơ thể cô. Cố Thiển Thiền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức phát ra tiếng khóc, chỉ cảm thấy vầng trăng trên đầu có chút mơ hồ, những bông hoa trong vườn cũng trở nên như mông, hư ảo.
“Hừm…a…”
Côn ŧᏂịŧ dưới thân cô càng ra sức ra vào mạnh mẽ, hai chân cô vô thức quấn quanh eo của anh, giống như yêu tinh quyến rũ không ngừng gửi tín hiệu cho đối phương rằng cô muốn nhiều hơn nữa.
Hai tay Trịnh Trúc Nghĩa nắm lấy mông cô, đem hai bờ mông tách rộng ra rồi đem côn ŧᏂịŧ đút sâu vào bên trong. Mỗi cú đâm vào cô có thể tưởng tượng chúng dường như đã chạm vào tử ©υиɠ của cô. Hai túi trứng của anh “Bạch bạch bạch…” đập mạnh vào vùng xương chậu của cô, khiến âʍ ɦộ cô trở nên ửng đỏ. Nhưng mà cô đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ chỉ cảm thấy âʍ ɦộ của mình ngày càng nóng lên, côn ŧᏂịŧ kia cơ hồ muốn đem âʍ ɦộ cô hòa quyện vào nhau.
Côn ŧᏂịŧ của anh đút vào càng ngày càng sâu, tiếp theo là một Thiển Thiền mơ hồ nhớ rằng không cho phép anh xuất tinh bên trong. Chỉ là sự kháng cự của cô chưa bào giờ được tính.
“Ưm… Không cần…Không cần bắn vào…Ahhh…”
Cùng với tiếng la hét của cô, Trịnh Trúc Nghĩa đưa côn ŧᏂịŧ của mình vào sâu tận trong cổ tử ©υиɠ của cô và bắt đầu xuất tinh không chút do dự.
Dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô tùy ý xõa ra sau đầu, như một đóa hoa màu đen đang nở rộ, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người cũng vậy, phảng phất như cô vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Một cơn gió mát thổi qua, Cố Thiển Thiền nhịn không được run lên cầm cập.
“Anh yêu em.” Trịnh Trúc Nghĩa vừa phát ra âm thanh khàn khàn, lại lần nữa xông vào cơ thể cô.
“Hừ…” Trái tim Cố Thiển Thiền run lên. Ba từ đó giáng một đòn rất mạnh vào tim cô, đồng thời cũng dâng lên một niềm vui không nên có.
Có lẽ, cô căn bản không phải là người bình thường.
Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, dần biến mất giữa mái tóc đen của cô.
Giữa vườn hoa vang lên tiếng va chạm dữ dội kèm theo tiếng rêи ɾỉ mơ hồ và tiếng thở dốc, ngay cả những vì sao trên trời cũng cảm thấy xấu hổ mà trốn đi.

Bình luận

Để lại bình luận