Chương 96

Cố Thiển Thiển tỉnh lại đã là 1 giờ chiều. Sau khi tặng “Quà sinh nhật” vào đêm qua, Cố Thiển Thiển biết rằng không thể tiếp tục lừa chính bản thân được nữa. Không chỉ Trịnh Trúc Nghĩa vượt qua tình cảm bạn bè mà bây giờ, chính cô cũng vượt qua ranh giới.
Loạn rồi, hoàn toàn rối tung.
Bánh kem tối qua cơ bản không động đậy, bị bỏ quên trên bàn một cách đáng thương. Không ai quan tâm.
“Kỳ nghỉ đã qua một nửa, ở nhà suốt ngày cũng không tốt, ngày mai dẫn Thiển Thiển ra ngoài chơi được không?”
Sau cuộc đổi vai vô nghĩa hôm qua. Trịnh Trúc Nghĩa rõ ràng cảm giác khoảng cách giữa hai người như mất một ít. Ít nhất Cố Thiển Thiển không giống mấy ngày trước xem anh như không khí. Anh thực đê tiện, vẫn luôn ở lợi dụng trái tim mềm yếu của cô đối với anh, từng bước ép cô thỏa hiệp và hoàn toàn chinh phục trái tim của cô.
“Đi… Đi đâu?”
Chỉ cần có thể đi ra ngoài. Cho dù là tạm thời, cô sẵn sàng rời bỏ nơi giam cầm ngột ngạt này. Cô đều bằng lòng.
“Đi xem phim được không? Chúng ta vẫn chưa cùng nhau đi xem phim chiếu rạp đâu.”
Trịnh Trúc Nghĩa đề nghị.
“Được.”
Cố Thiển Thiển nhìn Trịnh Trúc Nghĩa không biết anh có âm mưu gì , do dự gật gật đầu. Chỉ cần có thể đi ra ngoài. Không sao cả.
“Ngoan. Ngày mai chúng ta đi hẹn hò.”
Trịnh Trúc Nghĩa nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen của cô. Không có một hành động thái quá nào khác, phong độ nhẹ nhàng mà giống quân tử.
Cố Thiển Thiển không nói nữa. Hẹn hò sao? Không có quan hệ gì cũng xem là hẹn hò ư?
“Thiển Thiển ngoan một chút đi.”
Khi Trịnh Trúc Nghĩa từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ này không thể gọi là qυầи ɭóŧ được, Cố Thiển Thiển ảo não mà muốn rút lại lời cô đã nói. Cô thà rằng không ra ngoài còn hơn!
“Nó rất đẹp. Đặc biệt mua màu trắng mà Thiển Thiển thích.”
Qυầи ɭóŧ Trịnh Trúc Nghĩa mua đều giống nhau có đinh trân châu và hình chữ Đinh (丁). Đây là qυầи ɭóŧ làm từ vải ren màu trắng, treo ba viên trân châu chữ Đinh (丁). Có thể nghĩ, khi mặc thì có bao nhiêu xấu hổ.
“Hmm… Trịnh Trúc Nghĩa… Em không muốn mặc nó…”
Cố Thiển Thiển mỏng manh kháng nghị đương nhiên không thay đổi được lương tâm của ai đó. Trịnh Trúc Nghĩa vừa lòng mà đem một viên trân châu đút vào lỗ hoa huyệt, mặt khác hai viên còn lại là một trước một sau mà cọ xát phía trước âm đế cùng đáy huyệt.
“Thật đẹp a.”
Trịnh Trúc Nghĩa hài lòng nhìn chính tác phẩm của mình. Vươn ngón trỏ ấn viên ngọc trai bị kẹt vào lỗ hoa. Quả nhiên liền nghe được tiếng phản đối như mèo con của cô.
“Ưm ưm… Trịnh Trúc Nghĩa… Em không muốn…”
Cố Thiển Thiển xấu hổ và giận dữ. Thà để cô ấy chết còn hơn bắt cô mặc nội y như vậy ra ngoài!
“Thiển Thiển không muốn ra ngoài sao? Chỉ cần nghe lời, nói không chừng ngày mai liền có thể về nhà a. Thiển Thiển không muốn về nhà sao? Nhưng là nếu ngày mai anh đến đón em, nếu không đón được người, anh cũng không dám bảo đảm…”
Trịnh Trúc Nghĩa uy hϊếp ý vị mười phần. Cố Thiển Thiển nơi nào nghe không ra hắn uy hϊếp. Hơn nữa cô thật sự rất muốn về nhà. Hơn nữa liền tính là kỳ nghỉ học bổ túc cũng không thể chỉ về nhà một lần? Đến lúc đó cha mẹ hoài nghi, cô căn bản không biết giải thích thế nào.
“Chỉ cần Thiển Thiển ngoan ngoãn mặc nó. Ngày mai liền có thể về nhà.”
Trịnh Trúc Nghĩa nhìn thấy sự dao động của cô. Tiếp tục dỗ.
“Em.. em đồng ý.”
Cố Thiển Thiển biết ngay cả khi cô không đồng ý, Trịnh Trúc Nghĩa cũng luôn có cách làm cô thỏa hiệp. Thay vì chờ anh uy hϊếp bản thân, tốt hơn là đáp ứng, còn có thể về nhà.
Trịnh Trúc Nghĩa ở trong ngăn tủ tìm ra một váy dài đến đầu gối đưa cho Cố Thiển Thiển mặc vào. Cái váy tuy rằng chiều dài đến đầu gối, nhưng là dưới thân Cố Thiển Thiển chính là cái qυầи ɭóŧ tình thú kia, cho nên một chút cảm giác an toàn cũng không có. Hơn nữa là Trịnh Trúc Nghĩa đem cô ra ngoài mà không cho cô mặc quần bảo hộ.

Bình luận

Để lại bình luận