Chương 98

Đúng là giờ cao điểm ăn sáng. Không còn nhiều ghế khi họ đi vào. Cố Thiển Thiển ban đầu muốn chọn ghế sau, nhưng những chiếc ghế đó đã có người ngồi . Họ đành phải chọn ghế giữa
Vẫn may Trịnh Trúc Nghĩa không cố ép Cố Thiển Thiển cùng anh cùng đi lấy bữa sáng. Cố Thiển Thiển thật cẩn thận mà ngồi nửa cái mông ở trên ghế. Trân châu không phải rất lớn, chỉ cần bất động vẫn là có thể chịu đựng. Tuy rằng cảm thấy cảm thấy xấu hổ, nhưng là Cố Thiển Thiển vẫn là nhớ tới lần trước trong trường học Trịnh Trúc Nghĩa đặt quả trứng rung ở âʍ ɦộ. Ít nhất cô không cần lo lắng không kẹp chặt trân châu sẽ từ giữa hai chân rớt ra tới. Cứ như vậy, Cố Thiển Thiển cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trịnh Trúc Nghĩa nhanh chóng mang bữa sáng cho hai người. Tuy rằng Cố Thiển Thiển nói ăn bánh ngọt kiểu Âu Tây, nhưng Trịnh Trúc Nghĩa vẫn cho cô cầm một chén tiểu hoành thánh cùng sủi cảo tôm.
“Thật trùng hợp. Thiển Thiển, tại sao bạn lại đến nơi này ăn bữa sáng.”
Cố Thiển Thiển cúi đầu không dám nhìn chung quanh. Nếu không phải ăn uống không tiện, cô đã sớm đem tóc dài liêu đến mặt trước đem cả khuôn mặt đều che đi. Trong lòng cầu nguyện ngàn vạn không gặp gỡ người quen, kết quả thật là sợ cái gì tới cái gì.
“À.”
Cố Thiển Thiển ngẩng đầu. Lại là trước Hạ Phó. Có điều, không phải cô ta không để ý mình từ rất lâu rồi sao? Vì cái gì hôm nay không thể làm bộ không quen biết một hai phải tiến lên chào hỏi?
“Tôi cùng Thiển Thiển hẹn hôm nay cùng nhau học tập.” Trịnh Trúc Nghĩa nhàn nhã trả lời.
“Đi đâu vậy? Vừa khéo em cũng phải đi học, cùng nhau đi.”
Cố Thiển Thiển vẫn luôn cúi đầu thấy Trịnh Trúc Nghĩa giúp mình trả lời liền không có ngẩng đầu.
Cố Thiển Thiển vốn tưởng rằng đối phương chỉ là đơn giản là lại đây chào hỏi một cái, cư nhiên còn trực tiếp ngồi xuống không chịu đi. Còn cùng Trịnh Trúc Nghĩa trò chuyện! Hoàn toàn đem cô trở thành không khí!
Cố Thiển Thiển buồn bực mà ăn xong một chén tiểu hoành thánh. Hai người kia còn không có ý định dừng lại. Không khỏi liền có chút ủy khuất. Trịnh Trúc Nghĩa cư nhiên cùng người khác nói chuyện phiếm mà xem nhẹ cô, đây là điều trước nay không có. Chẳng lẽ Trịnh Trúc Nghĩa đã không còn thích cô nữa sao? Tốc độ của sự đồng cảm này cũng quá nhanh. Thật là người quá đáng!
Cố Thiển Thiển cố ý đặt chén trống lên trên bàn một cách nặng nề. Trịnh Trúc Nghĩa vẫn luôn quan sát cảm xúc nhỏ của cô. Rõ ràng là cố ý tạo tiếng động anh tự nhiên cũng sẽ chú ý tới. Cho nên, Thiển Thiển em đang ghen sao?
“tôi ăn xong rồi.”
Cố Thiển Thiển thấy Trịnh Trúc Nghĩa cuối cùng cũng có thời gian nhìn mình. Không khỏi càng thêm tức giận. Thậm chí còn không ăn bánh sủi cảo tôm .
“Ở đây còn có sủi cảo tôm. Ăn xong chúng ta đi.”
Trịnh Trúc Nghĩa đem sủi cảo tôm đẩy qua. Cố Thiển Thiển nghĩ rằng hắn là muốn nói chuyện cùng đối phương một lát mới để cô tiếp tục ăn. Không khỏi càng thêm tức giận.
Cố Thiển Thiển tức giận nuốt từng cái sủi cảo tôm nhỏ Trịnh Trúc Nghĩa nhịn không được nghẹn cười. “Chúng ta còn có chuyện khác. Liền đi trước.” Biểu cảm nhỏ ghen tị này quá dễ thương.
“Chúng tôi còn có việc khác phải làm, đi trước.”
Chờ Cố Thiển Thiển ăn xong. Trịnh Trúc Nghĩa chu đáo mà đưa một cốc nước. Sau đó lịch sự xa cách mà đối với vị khách trước mặt không mời mà đến nói.
“Vậy được, khi nào rảnh sẽ hẹn.”
Hạ Phó tuy rằng không muốn nhưng cũng không nghĩ biểu hiện của mình quá khó coi. Chỉ là trước khi đi hung tợn mà trừng mắt nhìn Cố Thiển Thiển một cái. Cố Thiển Thiển cúi đầu uống nước không nhìn thấy.
“Thiển Thiển vừa mới là ghen sao?”
Bởi vì có người quen, Cố Thiển Thiển tránh nắm tay Trịnh Trúc Nghĩa đi ra ngoài.
“Mới không có.”
Cố Thiển Thiển nghe vậy vội vàng phản bác. Ghen, làm sao có thể! Cô chỉ là… Chỉ là có chút không hài lòng, rõ ràng là Trịnh Trúc Nghĩa mang cô ra ngoài, làm gì lại bỏ cô cùng người khác nói chuyện…
“Vậy Thiển Thiển sao lại tức giận?”
Trịnh Trúc Nghĩa duỗi tay giúp cô cột kỹ đai an toàn, mặt lập tức kề sát vào. Cố Thiển Thiển giật mình, vô thức nhìn ra ngoài xe. Vẫn may cửa sổ xe là đóng lại, bằng không bị nhìn thấy chết chắc rồi.
“Em không giận. Chúng ta nhanh đi thôi.”
Cố Thiển Thiển tưởng muốn rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt. Rốt cuộc đã gặp được người quen. Không xác định có thể gặp lại lần nữa hay không.
“Đi xem phim đi. Thiển Thiển có phim nào muốn xem không.” Trịnh Trúc Nghĩa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô.
“Sao cũng được.”
Cố Thiển Thiển nhắm mặt lại thay vì nhìn hình ảnh phản chiếu của người đến từ cửa sổ xe .
“Hôm nay không có bộ phim《 sao cũng được 》 này.”

Bình luận

Để lại bình luận