Chương 99

Trịnh Trúc Nghĩa cố ý nói.
“Vậy có cái gì xem cái đấy.” Cố Thiển Thiển tức giận bĩu môi. Hẹn hò thì sao? Mặc dù, mặc dù tận đáy lòng cô không hề mong đợi chút nào, nhưng với tư cách là người đề xuất buổi hẹn hò, Trịnh Trúc Nghĩa cũng quá vô trách nhiệm rồi. Đầu tiên là đem cô đặt ở một bên không hề để ý, bây giờ lại dùng phim ảnh để làm khó cô, cô làm sao biết hôm nay có phim gì a?!
“Anh cố ý.” Cố Thiển Thiển bịt tai nhắm mắt lại, không dám nhìn về phía trước.
“Đây là Thiển Thiển tự mình chọn.” Trịnh Trúc Nghĩa nhún vai một cách vô tội.
“Anh.. Em không xem nữa. Em muốn đi về”” Dù có bịt tai lại cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn những âm thanh đáng sợ đó. Cố Thiển Thiển nào nghĩ một bộ phim không có chút máu trên trang bìa sẽ là một bộ phim kinh dị?
“Không được. Sẽ ảnh hưởng người bên cạnh.” Chỗ ngồi của họ gần như chính giữa, nếu muốn rời đi, nhất định sẽ làm phiền người bên cạnh.
“Đừng sợ. Có anh ở đây. Đều là giả.” Trịnh Trúc Nghĩa kéo cô vào trong lòng ngực. Nhẹ giọng trấn an.
“Đừng… Có người…” Tuy rằng sợ hãi, nhưng là nơi công cộng, Cố Thiển Thiển vẫn sợ hãi bị người khác nhìn thấy hành động thân mật của họ.
“Ngoan, sẽ không có người nhìn thấy. Có anh ở đây ,em sợ cái gì? Ngoan, ngẩng đầu đi, hiện tại không có ma, một chút đều không đáng sợ.” Trịnh Trúc Nghĩa vừa khuyên bảo vừa trấn an.
Cố Thiển Thiển bán tín bán nghi mà mơ hồ mở một chút mí mắt nhìn qua một cái, thấy không còn sợ nữa, liền mở mắt, nhưng là vẫn sợ hãi, không biết khi nào cảnh tượng đáng sợ sẽ đột nhiên xuất hiện, tay vẫn luôn không ngừng kéo cánh tay của Trịnh Trúc Nghĩa. Cảm giác rằng hình ảnh đáng sợ sắp xuất hiện, sẽ nhanh chóng nhắm mắt lại và đợi Trinh Trúc Nghĩa nhắc nhở cô mở mắt ra.
Cứ như vậy nơm nớp lo sợ mà xem xong bộ phim kinh dị đầu tiên trong đời bỏ qua những cảnh đáng sợ với sự run sợ.
Viên ngọc trai nhỏ bị mắc kẹt hoàn toàn trong lỗ hoa và Cố Thiển Thiển phải lấy viên ngọc trai ra nếu cô ấy muốn đi vệ sinh. Sau khi cầm mặc cả buổi sáng, cô dần dần quen với nó. Nghĩ đến nếu cứ tiếp tục khổ sở như vậy, cô kinh hãi, sao mặc đồ lót biếи ŧɦái như vậy đi ra ngoài là chuyện bình thường, thật sự rất kinh khủng. Cố Thiển Thiển không khỏi lạnh sống lưng khi nghĩ đến tương lai mình sẽ hoàn toàn mất đi “nhân tính” và đắm chìm trong du͙© vọиɠ. Không, cô không muốn như vậy!
“Làm sao vậy, sắc mặt lại khó coi như vậy?” Trịnh Trúc Nghĩa không khỏi lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt của Cố Thiển Thiển rất tái nhợt như thể cô ấy đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo sau khi đi vệ sinh.
“Em… em bụng đau. Trịnh Trúc Nghĩa, Em thật là khó chịu. Chúng ta trở về đi.” Cố Thiển Thiển hiện tại chỉ muốn trở về. Cô cảm thấy mọi người đi ngang qua thì có thể nhìn thấy cô đang mặc một bộ đồ biếи ŧɦái như thế nào, và tất cả mọi người đều cười nhạo sự dâʍ đãиɠ của cô. Cô không muốn ở lại đây, cô sắp phát điên rồi!
“Êi… Thiển Thiển…”
Trịnh Trúc Nghĩa nhìn thấy sự xấu hổ của cô. Anh cũng hiểu rằng sự giáo dục tư tưởng bảo thủ mà một cô gái đã nhận được từ khi còn nhỏ thực sự có chút không phù hợp với cô. Chỉ là dường như anh đã quen với việc trở thành “ con quỷ”, nhất thời quên mất, đây chính là người anh muốn bảo vệ.
“Được, chúng ta trở về.”
Trên đường trở về rất yên tĩnh. Cố Thiển Thiển vẫn luôn giả vờ không thoải mái dựa vào ghế nhắm mắt lại chợp mắt. Viên trân châu không có nhét trở lại, không biết trở về Trịnh Trúc Nghĩa có trừng phạt cô nữa không. Nhất định là có, anh ta làm sao có khả năng buông tha mình?
Cố Thiển Thiển ngủ suốt đường đi, cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi. Trịnh Trúc Nghĩa cũng không có đánh thức cô. Nhẹ nhàng ôm cô xuống xe. Có lẽ, anh nên đổi cách đối xử khác với cô?
Một mặt tác cầu tất nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Bình luận

Để lại bình luận