Chương 104

Hôm nay là ngày Cố Thiển Thiền xuất viện, mà Trịnh Trúc Nghĩa chỉ có thể nằm trên giường.
“Em phải ra viện rồi. Anh phải tự lo cho mình. Nghe lời bác sĩ nhiều hơn. Đừng làm khó các y tá”. Trước khi xuất viện, nạn nhân là cô vẫn không yên tâm mà dặn dò ác quỷ đó.
“Anh muốn ăn cơm do Thiển Thiền nấu.” Trịnh Trúc Nghĩa hoảng sợ. Anh luôn cảm thấy rằng cô nói lời tạm biệt với mình không phải chỉ là nhất thời. Anh thừa nhận, khi bắt đầu xảy ra tai nạn xe cộ, anh đã từng nghĩ đến việc từ bỏ cô này, nhưng ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua, làm sao anh có thể cam lòng buông tay? Nói phải từ bỏ, chỉ muốn đổi phương thức để vướng víu với cô mà thôi.
“Em không biết nấu ăn.” Cố Thiển Thiền phản bác trong tiềm thức.
“Vậy… đợi đến khi anh xuất viện, anh nấu cho Thiển Thiền ăn có được không? Thiển Thiền có thích món ăn mà anh làm không?” Trịnh Trúc Nghĩa giả vờ thoải mái.
“Em phải đi đây. Mẹ em còn đang ở dưới lầu đợi em.” Cố Thiển Thiền không trả lời.
“Thiển Thiền… Anh yêu em.” Trịnh Trúc Nghĩa đột nhiên gọi cô quay người lại. Có lẽ lời tỏ tình của anh sẽ có vẻ rẻ tiền và nhạt nhẽo. Nhưng so với ba chữ “Anh xin lỗi”, anh càng muốn nói “Anh yêu em” hơn.
“Mặc dù em không hiểu gì tình yêu, nhưng ít nhất em biết rằng người bình thường khi yêu sẽ không giống như anh.” Cô Thiển Thiền không quay đầu lại. Theo ý kiến
của cô, cái gọi là “tình yêu” của Trịnh Trúc Nghĩa là quá ích kỷ và không có trọng lượng.
“Trước giờ anh chưa từng là người bình thường.” Trịnh Trúc Nghĩa cười gượng.
*
“Bạn gái nhỏ của cậu xuất viện rồi, cậu vẫn còn định ở lại đây.”
“Em ấy sẽ quay lại tìm tôi thôi.”
“Chậc… Thật không biết tự tin của cậu ở đâu ra.” Bác sĩ khinh thường nói.
“Tôi hiểu em ấy.”
“Đúng là người trẻ tuổi. Đừng coi thường cơ thể của bản thân.” Bác sĩ lắc đầu không tán thành.
Trịnh Trúc Nghĩa phớt lờ bác sĩ bận rộn xử lý nhiều việc khác. Khi xảy ra tai nạn xe cộ, anh không có phẫu thuật ở bệnh viện này, sau khi xảy ra tai nạn, anh được đưa thẳng đến bệnh viện tư nhân, mãi đến ngày thứ ba sau ca phẫu thuật mới tỉnh lại. Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên mà anh nghĩ đến là liên lạc với Cố Thiển Thiền, nhưng khi biết được Cố Thiển Thiền bị ốm, anh đã từ bỏ và muốn để cô được nghỉ ngơi thật tốt khi bị bệnh. Chỉ là với những bài học kinh nghiệm trong quá khứ, anh lại lo lắng về việc liệu cô gái ngốc nghếch đó có phải cố tình khiến bản thân bị ốm không.
Biết cô cần phải nhập viện, anh không chút do dự mà chuyển viện. Anh chỉ muốn được gần cô hơn thôi. Anh không có ý định nói với cô về vụ tai nạn xe hơi. Anh vốn định đợi đến khi hồi phục rồi mới đi tìm cô, nhưng không ngờ lại bị cô phát hiện ra trước.
Anh không ngờ rằng cô lại chủ động đến ở cùng anh. Thậm chí còn không tính toán chuyện trước đây mà chăm sóc cho anh. Có lẽ, anh đã quá đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng của cô rồi. Khi cô không còn cười với anh, anh liền biết rằng, mọi thứ đã trở nên sai lầm.
*
“Đã bao nhiêu tuổi rồi. Còn chơi trò tuyệt thực. Theo lời bác sĩ nói, cả ngày hôm nay đều không ăn.” Cố Thiển Thiền không khỏi lẩm bẩm.
“Anh biết mà, em nhất định sẽ tới.” Vẻ mặt căng thẳng cả ngày của Trịnh Trúc Nghĩa rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại khi Cố Thiển Thiền đẩy cửa vào. Anh không được tự tin như vẻ bề ngoài. Anh cũng sẽ lo lắng về việc cô sẽ không còn xuất hiện nữa. Anh còn tưởng rằng, nếu như cô không muốn gặp lại anh, lần sau khi mà giam cầm cô, anh nhất định sẽ không lỗ mãng đối xử với cô như vậy nữa.
“Này…” Cố Thiển Thiền thở dài.
Theo lý mà nói, cô xuất viện rồi, còn rất lâu nữa Trịnh Trúc Nghĩa mới được xuất viện, cô nên nhân cơ hội này mà đoạn tuyệt hoàn toàn với anh và trở lại guồng quay cuộc sống bình thường ban đầu.
Nhưng mà, không cam tâm.
Cô cảm thấy không cam tâm. Không cam tâm cứ như thế mà cắt đứt với người này
Sau khi trở về nhà, cô không thể tống khứ con quỷ đã bắt nạt mình ra khỏi tâm trí.
Cố Thiển Thiền suy nghĩ về nó. Vì bây giờ cô không thể rời khỏi Trịnh Trúc Nghĩa, nên hãy để nó tự nhiên tiếp diễn đi. Có lẽ cô chỉ là nhất thời không quen mà thôi, có lẽ, có lẽ sau khi ra trường đường ai nấy đi, hai người sẽ thuận theo tự nhiên mà chia tay?
Kiểu suy nghĩ như này có phần tự lừa dối bản thân. Cố Thiển Thiền sắp bị những cảm xúc lộn xộn này đè bẹp, vì vậy cô ấy dứt khoát chọn cách trốn thoát.
Cô ấy không thể quên những gì mà Trịnh Trúc Nghĩa đã làm với cô ấy. Vì vậy, không thể tiếp xúc với anh mà không có bất kỳ sự bất bình nào. Đồng thời, cô cũng không đành lòng từ bỏ sự dịu dàng của Trịnh Trúc Nghĩa, vậy nên cô cứ luôn bối rối.
Chỉ cần không nói rõ ràng ra, vậy thì cứ mơ hồ thôi.
*
“Nếu như, anh hồi phục rồi, còn muốn giam cầm em nữa không?” Cố Thiển Thiền nhịn không được mà hỏi anh.
“Nếu như, em lựa chọn người khác, anh sẽ làm như thế.” Trịnh Trúc Nghĩa trả lời không chút do dự.
“Biếи ŧɦái.”
“Anh sẽ không nói dối em.”
“Thà rằng anh cứ lừa em…” Cố Thiển Thiền thì thầm. Nhưng mà, biết rõ là người này sẽ giam cầm mình, nhưng vẫn nguyện ý tới gần, có phải là đã biếи ŧɦái rồi không?
*
“Anh là người xấu.” Cố Thiển Thiền tức giận buộc tội.
“Ưʍ. Mì có chút mặn.” Trịnh Trúc Nghĩa nhẹ nhàng tiếp nhận.
“Vậy lần sau em sẽ cho thêm muối.” Cố Thiển Thiền tức giận nói.
“Được.” Người đàn ông lại dùng sự dịu dàng giả tạo của mình để khiến cô bối rối.
Nhưng biết rõ là giả, vẫn là không nhịn được mà tiến lại gần.
Có một loại người, bọn họ rất xấu xa, nhưng lại khiến người khác không nhịn được mà tiến lại gần.
Chỉ là, cảm giác chính là một thứ vô cùng vi diệu, có người muốn nắm bắt, có người lại kìm nén được, chỉ là lựa chọn không giống nhau mà thôi. Không ai đủ tư cách can thiệp vào cuộc sống của người khác và đưa ra lựa chọn thay cho bất kỳ ai.
Dù là hạnh phúc hay tổn thương. Đó đều là chuyện của sau này. Tại sao phải làm khôe bản thân vì một kết quả còn chưa xảy ra, làm khó bản thân của của hiện tại sớm đã kiệt quệ.
——-

Bình luận

Để lại bình luận