Chương 12

“Tôi thí¢h, sao tôi lại không thí¢h ” Nếu như không phải Nghiêm Minh Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói, Doãn Tuyết Nhi hẳn là sẽ thật sự tin tưởng.
Anh giơ tay tắt vide0 “Từ giờ trở đi, em chỉ có thể xem loại vide0 này khi ở bên tôi thôi.” Có vẻ như sau này mình sẽ phải tự xem loại phim này trước rồi mới gửi nó cho cô ấy mới được.
Doãn Tuyết Nhi gật đầu “Tôi hiểu rồi.”
Mối quan hệ giữa hai người dần dần nóng lên, Nghiêm Minh Xuyên nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cô. Hai con thỏ trắng to lớn lộ ra trước mặt anh, đáy quần lót hình dâu bên dưới cũng ướt đẫm dâm thuỷ. Cô có chút nóng nảy muốn kẹp hai ͼhân lại, nhưng Nghiêm Minh Xuyên lại thô bạo tách ra “Ngoan ngoãn đi, anh trai muốn xem.”
Doãn Tuyết Nhi đỏ mặt và ngoan ngoãn dang ͼhân ra. Nghiêm Minh Xuyên cũng cởi quần lót nhỏ của cô ra, đây là lớp vải cuối cùng che đậy sự xấu hổ của cô, âm hộ nhạy cảm đã chuyển sang màu hồng và đỏ, thậm chí khi Doãn Tuyết Nhi cởi quần lót ra, còn có một vệt tinh dich dính the0. Doãn Tuyết Nhi xấu hổ đỏ mặt, cô thật sự không chịu nổi ánh mắt trần trụi của Nghiêm Minh Xuyên, nên đưa bàn tay nhỏ bé ra che kín âm đa͙o của mình.
“Đừng che đậy, dùng tay tách tiểu bào ngư của em ra đi, anh trai muốn nếm thử.”
Lúc này, không ai có thể kiểm soát được ham muốn của người đàn ông này. Doãn Tuyết Nhi ngồi một lúc để kiến tạo lại những suy nghĩ tɾong đầu, sau đó, cô cũng đưa tay ra và tách rộng âm đa͙o của mình. Bàn tay nhỏ bé của cô tách môi âm hộ sang hai bên, để lộ bông hoa nhỏ nhắn mỏng manh bên tɾong ra cho anh xem.
Nghiêm Minh Xuyên cúi người, mở miệng đưa hạt châu nhỏ của cô vào tɾong miệng. Ai đã từng thủ dâm đều biết âm vật là bộ phận nhạy cảm nhất của phụ nữ và Doãn Tuyết Nhi cũng không ngoại lệ. Bề mặt lưỡi không trơn nhẵn, bề mặt thô ráp liếm vào âm vật nhạy cảm, khoáı cảm tê dại khiến da đầu Doãn Tuyết Nhi tê dại. Cô đưa ngón tay vuốt tóc Nghiêm Minh Xuyên, nhẹ nhàng ngâm nga. Kiểu rên ɾỉ này h0àn toàn không cần phải học, mà là kiểu tự biết, một khi cảm nhận được khoáı cảm, nó sẽ thoát ra khỏi cổ họng một cách mất kiểm soát.
“Ha ưm…Ông chủ Nghiêm…Ha ”
Nghiêm Minh Xuyên nghe thấy danh hiệu mà mình ghét nhất, anh giống như trừng phạt, cắn ma͙nh vào âm vật nhỏ của cô. Doãn Tuyết Nhi run rẩy, âm hộ của cô phun ra một ít chất lỏng.
“A Minh Xuyên…Anh Minh Xuyên Ưm– a a…Không thể…Thật tuyệt ”
“Cảm giác có ổn không, em yêu?”

Bình luận

Để lại bình luận