Chương 68

“Chỉ vậy thôi à?” Nghiêm Minh Xuyên hỏi.
Doãn Tuyết Nhi gật đầu và không biết mình còn phạm lỗi gì nữa. Nghiêm Minh Xuyên hừ giễu cợt một tiếng, “Xem ra tôi đã quá nuông chiều em rồi.”
“Thứ nhất, em đồng ý tham dự bữa tiệc một cách riêng tư mà không hỏi ý kiến
của chủ nhân. Thứ hai, em về muộn. Thứ ba, em đã không h0àn thành nhiệm vụ được chủ nhân giao. Thứ tư… Dám quyến rũ một người đàn ông khác. ”
“Em không có ” Doãn Tuyết Nhi lập tức phản bác.
“Không phải hoa huyệt của em đã bị người đàn ông khác chạm vào sao?” Nghiêm Minh Xuyên dùng sức bóp chặt cằm cô.
“Em…” Doãn Tuyết Nhi cảm thấy áy náy quay mặt đi.
“Chỉ nhiêu đó tôi thôi, em nghĩ chủ nhân nên trừng phạt em như thế nào?”
“Chó con…Chó con là của chủ nhân.”
Nghiêm Minh Xuyên cười lớn hai tiếng “Em có nghe tôi nói không?”
Mặc dù Doãn Tuyết Nhi rấtsợ hãi, nhưng cô vẫn gật đầu, cô kéo quần Nghiêm Minh Xuyên và nói “Chủ nhân, trừng phạt chó con là do lỗi của chó con.”
“Được được ” Nghiêm Minh Xuyên tức giận cười lớn. Anh tìm thấy tɾong số các đạo cụ có một chiếc roi da.
“Hóp e0 lại. Vểnh mông lên, dùng tay tách mông và để lộ âm hộ ra.”
Doãn Tuyết Nhi tuân the0 mệnh lệnh.
“Trăm lần trốn đi, hôm nay tôi sẽ đánh chết em ”
“A, chó con không dám.”
“A A ”
Đây là lần đầu tiên Doãn Tuyết Nhi chịu phạt nhưng cô đã đau không chịu nổi, chiếc roi da đánh thẳng vào lỗ hoa cúc nhỏ của cô một cách vô tư. Làm cho các dây thần kinh của cúc huyệt cực kỳ nhạy cảm, đau đớn ập đến khiến cô gái nhỏ mỏng manh không thể chịu đựng được.
“Đếm ”
“Một…A hai, ba, bốn…A Đau quá Bố…Chó con biết sai rồi…”
“Tiếp tục ”
“Năm, sáụ.. Bảy… Mười một, mười hai…”
Từng cái tát mang the0 gió vụt đến, cơn đau ở háng khiến ͼhân Doãn Tuyết Nhi run rẩy. Sau đó, Nghiêm Minh Xuyên phát hiện ra rằng khi chiếc roi da đánh vào âm hộ của cô, nó thực sự đã khiến con điếm dâm đãng này trở nên nóng nảy. Thậm chí chiếc roi da còn trở nên mềm mại sau khi bị dính dịch âm đa͙o của cô và dâm thuỷ cũng the0 lực đánh mà văng lên khắp nơi.
“Con điếm ” Nghiêm Minh Xuyên mắng, sau đó không hề giảm tốc độ mà đánh cô mười lần, khiến cô phá vỡ phòng ngự. Tiểu huyệt của Doãn Tuyết Nhi bị roi da quất vào, cô thoát khỏi sự trói buộc của Nghiêm Minh Xuyên, bò về phía anh, ôm lấy e0 anh và kho”c lóc thảm thiết.
“Không, thực sự không muốn nữa, bố… Tiểu Tuyết thực sự không dám nữa. Chó con không dám nữa. Làm ơn, bố… Đừng đánh nữa… A hức ” Doãn Tuyết Nhi kho”c lóc thảm thiết, nước mũi và nước mắt tèm lem, lúc này cô giống như một đứa trẻ nghịch ngợm cho dù Nghiêm Minh Xuyên có kéo ma͙nh đến đâu cũng không chịu buông anh ra.

Bình luận

Để lại bình luận