Chương 150

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 150

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Anh Bùi, so với anh, người tɾong cuộc như tôi cành hiểu được cái gì gọi là người và ma quỷ không chung một đường. Đến tận bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sống lâu dài với anh ấy nên luôn quý trọng từng ngày được ở bên anh ấy, dù anh ấy có mất rồi thì tôi cũng có thể sống tốt, thế nên tôi không cần anh nhìn tôi bằng… ừm, cái ánh mắt không có thuốc chữa này. Đời người ngắn ngủi biết nhường nào, đừng thấy áy náy vì những giây phút chính mình có thể tùy hứng, tự do vui vẻ một tí.”
Từ nhỏ Bùi Quân Trác có thiên phú bất phàm, mẹ mất sớm, cha giáo dục y rấtnghiêm khắc nên ngày nào dậy cũng là học tập đạo pháp, rèn luyện sức khỏe, mà bài tập ở trần thế cũng phải làm được tốt nhất. Bùi Quân Trác từng nghĩ, sau khi mình trưởng thành rồi sẽ là một người hành hiệp trượng nghĩa, là hiệp sĩ tiêu diệt mọi ác quỷ… thôi được rồi, khi còn nhỏ, ai mà không có thời kỳ dậy thì chứ.
Nhưng tất cả những gì cha làm chỉ vì để y trở thành một gia chủ có thể mang lại hào quang, đưa Bùi thị lên đỉnh cao nhân sinh, đạt được địa vị cao hơn, quyền thế và quyền lên tiếng lớn hơn. Khi Bùi Quân Trác hiểu được những chuyện này, y đã trưởng thành rồi, y không bài xích nhưng chỉ cảm thấy mọi người đều dối trá như nhaụ Những đạo sĩ huyền môn bọn họ tự xưng là tiên phong đạo cốt, là tham quan của chính quyền đe0 lớp mặt nạ cống hiến cho dân.
Có lẽ hai thứ này cũng không h0àn toàn xung đột, y có thể cân bằng chúng ở một mức độ nhất định nào đó. Bùi Quân Trác nhìn Liễu Thiến thật kĩ, y đứng dậy tạm biệt.
“Cô Liễu, xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền tới cô, bọn tôi đi trước.”
“Không sao, cảm ơn anh sáng sớm đã độ linh khí giúp tôi, không sao đâụ” Liễu Thiến đỡ cổ tay Bùi Quân Trác, chuyển một nửa linh khí mà y truyền cho cô về, sau khi thân thể cô chuyển hóa, một nửa đủ để y có thể dùng toàn bộ.
Lục Vân đứng cạnh mà lòng không cam tâm, đầu óc chết máy do tức giận đã tỉnh táo lại. Cô ta nhớ đến Liễu Thiến của sáng nay, bây giờ Liễu Thiến lại nói chuyện đường h0àng như thế, có khi còn liên quan mập mờ với những yêu tinh, khác, mà con yêu tinh đó còn có thể là Hứa Tu Viễn.
“Cô và, ưm…” Lục Vân vừa nói được hai chữ đã phát hiện mình không nói nên lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn Liễu Thiến từ từ đóng cửa.
“Sư huynh, tại sao anh không cho tôi hỏi, nhìn cô ta sáng nay như thế kia…”
“Cô ấy đã nói không biết thì hỏi lại cũng thế thôi, cô không phân biệt được cái nào là chính cái nào là phụ à? Cô không muốn đi xác nhận xem kẻ lấy nội đan có phải tên kia hay không sao?”
Lục Vân chạy về công ty truyền thông tìm Hứa Tu Viễn, được biết là anh ta không ở đó, đành phải chạy về nhà.
“Thươռg Dục ”
Lục Vân mở cửa ra, thấy được Thươռg Dục đã lâu không gặp, mặt mày diễm lệ quá đỗi, cô ta nhào vào lòng Thươռg Dục, ngửi được mùi hươռg quen thuộc, Lục Vân mới yên tâm.
“Anh lấy lại nội đan rồi sao? Tốt quá ”
Hứa Tu Viễn xoa đầu Lục Vân, lau nước mắt cho cô.
“Ừ, Hứa Tu Viễn lấy lại giúp tôi.”
Hứa Tu Viễn đóng vai Thươռg Dục, với một Hứa Tu Viễn đã quen biết với Thươռg Dục mấy trăm năm thì đây là chuyện rấtdễ dàng, huống chi anh ta còn có ký ức của Thươռg Dục.
“Vừa rồi em mới tới công ty tìm anh ta, không có anh ta ở đó, có ở chỗ chúng ta không?” Lục Vân nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Hứa Tu Viễn.
“Cưng à, em không quan tâm tới tôi hả? Để ý tới anh ta làm gì? Anh ta bế quan rồi, chẳng biết khi nào mới ra.”
Lục Vân tò mò.
“Hả? Nhưng sáng nay em và Bùi sư huynh tới nhà Liễu Thiến, rõ ràng anh ta và Liễu Thiến làm chuyện kia…”
“Chuyện này có gì kỳ quái đâu, yêu hồ giỏi nhất là song tu thải bổ.”
Lục Vân vừa nhập môn chưa bao lâu nhưng cũng biết là yêu tinh thải bổ sẽ gây tổn thươռg cho người khác như thế nào, tiêu hao tinh khí và tuổi thọ của người đó ra sao.

Bình luận

Để lại bình luận