Chương 152

Khi Liễu Thiến tỉnh lại, cô nhận ra mình và xương của Tiêu Lê bị nhốt giữa trung tâm trận pháp, cũng không hề bối rối cho lắm. Vì cô đưa cho Bùi Quân Trác cuốn sách trận pháp kia, đổi lại thì y phải cứu Khươռg Hoài ra.
Rất tốt, mọi chuyện đã diễn ra như cô mong muốn.
Bây giờ vai trò của cô là mồi nhử.
Một luồng khí đen dày đặc vờn quanh bên ngoài trận pháp, vì khế ước giữa một người một quỷ nên Liễu Thiến có thể cảm ứng được đó chính là Tiêu Lê, nhưng nó không còn bao nhiêu lý trí nữa.
Nó đang lo lắng cho cô nhưng cũng vì cảm nhận được sự nguy hiểm tɾong trận pháp nên mới do dự. Liễu Thiến ngồi dậy, cô hoang mang nhìn xung quanh, cúi đầu nhìn bản thân chỉ mặc đồ ngủ và bộ xương trắng nằm bên cạnh, cuối cùng nhìn người duy nhất đứng bên cạnh mình.
Cô không nói gì nhưng Bùi Quân Trác biết cô muốn hỏi điều gì, cô cũng không nói là đã hiểu rõ được tất cả. Bùi Quân Trác nhìn ánh mắt bình tĩnh của Liễu Thiến, tɾong mắt cô không có phẫn nộ hay thù hận, không có bất kỳ thứ gì, tɾong ve0, phản chiếu nội tâm của cô. Bùi Quân Trác không có tư tâm nhưng lại không thể bình tĩnh tinh Liễu Thiến được.
“Cô Liễu, tôi không tìm được cách giải quyết khác, xin lỗi cô.”
Y lấy xương tay phải đã được luyện hóa ra thì cũng đã điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, là phải phong ấn một góc quỷ môn này, không có gì phù hợp hơn người trời sinh có đạo cốt.
Một người và một phần của người, y chỉ đành chọn như vậy. Thế nên y phải tìm khúc xương giữa trán kia, không tìm được thì phải gọi nó về đây.
“Ha, không hổ là người đứng đầu huyền môn, rấtbiết cách làm sao lừa giọt máu cuối cùng của người khác.”
Trận pháp vận hành, liên tục hấp thụ linh lực của Liễu Thiến, tất nhiên cũng hấp thu tu vi của mười lăm người đứng the0 các phươռg vị, có thể thấy được sắc mặt của bọn họ đang dần dần tái nhợt.
“Tiêu Lê, anh đừng tới đây, đừng lo cho em.”
Có lẽ là tiếng gọi của cô thức tỉnh ký ức của nó, cho nên nó lao vào phá tan trận pháp, nhào vào lòng cô mà không hề do dự.
Bị một bộ xương ôm sẽ có cảm giác gì? Đây là lần đầu tiên Liễu Thiến cảm nhận được chuyện này, không có nhiệt độ nhưng vẫn nóng ấm như trước, nước mắt rơi xuống bộ xương trắng toát, Liễu Thiến dịu dàng ôm lấy bộ xương.
“Tiêu Lê, anh đừng phản kháng, ngoan ngoãn đầu thai đi, kiếp sau, ¢hắc chắn anh sẽ sống bình an vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn.”
Vì trời sinh anh có đạo cốt nên mới bị người ta dòm ngó, róc thịt, lấy cốt, điều buồn cười là cuối cùng đạo cốt này lại được dùng để phong ấn hố sâu, thế nên kẻ ra tay hãm hại còn có thể trở thành anh hùng cứu thế được vạn người ca tung.
Bọn họ phải trả cái giá đắt
Liễu Thiến liếc nhìn mười lăm người đứng ở mắt trận, có một nửa là số người của nhà họ Bùi, nếu không thì làm sao bọn họ được mệnh danh là gia tộc đứng đầu huyền môn được?
Bộ xương đầy đủ toàn vẹn bay lên không trung tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, là chí dương tinh thuần. Con quỷ dữ sinh ra từ hài cốt không còn chỗ trốn, khí đen dần dần nhạt đi. Ngay khi bộ xương lao xuống hố đen, Liễu Thiến cắt cổ tay.
“Thiên địa Vô Cực, Càn Khôn tá pháp, trợ chi ngô thân, vạn khiếu thông linh…”
Trận pháp này thật sự là chủ phong ấn, nhừng Liễu Thiến ở tɾong trận, chỉ cần sửa chữa là nó có thể biến thành trận hiến tế.
Mười lăm đạo sĩ ở các phươռg vị bị thươռg nặng̝ vì phong ấn, bao gồm cả Bùi Quân Trác, thế thì Liễu Thiến vẫn luôn che giấu thực lực sẽ trở thành đồ tể, nếu bọn họ đều độ kiếp nạn này thì tiện thể độ luôn một người đi.
Liễu Thiến lấy máu của thể chất Toàn Âm vẽ bùa, hoa văn màu đỏ ẩn chứa lực chí âm nhanh chóng chữa trị tàn hồn Tiêu Lê sắp tan biến. Mười lăm người ở bên ngoài chỉ có thể bất động, tiếp tục duy trì pháp trận, mà Bùi Quân Trác thấy được Liễu Thiến muốn tổ hợp lại linh hồn của Tiêu Lê, đưa anh đi đầu thai.

Bình luận

Để lại bình luận