Chương 62

Cố Thanh lái xe ở phía trước, cô và Hòa Đồng Trần ngồi ở ghế sau
Bích Lạc Trừng cảm thấy cơ thể mình.
Đang bị ép phải the0 tần suất ra vào của ngón tay bên dưới mà run rẩy không ngừng, chìm xuống, nổi lên.
Một tay cô bị môi răng mình cắn chặt, thuận tiện nuốt luôn tiếng rên ɾỉ ư ử, một tay thì khó chịu vô cùng túm lấy cổ áo vest cao cấp của Hòa Đồng Trần, ư, không được rồi, thật sự không được rồi, lại, lại xuấtrồi, nhưng, nhưng đáng ghét, tại sao cô lại rơi vào cảnh ngộ nàynannan
“Ê? Hai người đang làm gì vậy?”
Trong dòng xe cộ đang ùn tắͼ, Cố Thanh vừa đạp phanh một lần nữa vừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu ở giữa.
Dọa Bích Lạc Trừng giật mình, bên dưới lập tức đột nhiên siết chặt đến mức không thể chặt hơn được nữa, mà ngón tay trơn trượt đến không giống ai đang ra vào nông sâu kia cũng bị bọc lại mà dừng giữa chừng, không dám động đậy nữa.
Bích Lạc Trừng và Hòa Đồng Trần chưa từng vụng trộm làm loại “chuyện xấu” này trước mắt người khác, hai người đều sợ đến mức dừng lại cùng lúc.
Bích Lạc Trừng “…… ”
Không phải là bị chồng mình nghe thấy chứ?
Hòa Đồng Trần cũng giật mình chớp mắt một cách chột dạ “……”
Không phải là bị Cố Thanh phát hiện ra chứ? Anh ta không phải vẫn luôn vô tâm lắm sao, sao lại trở nên nhạy bén như vậy? Không thể nào, rõ ràng góc độ này là góc chết của anh ta mànannan
Bích Lạc Trừng hận không thể vùi mặt vào vai Hòa Đồng Trần mà vùi đến tận ͼhân trời góc bể, tim đập nhanh như xe đua chạy với tốc độ một trăm hai mươi dặm, không dám thở ma͙nh, thế này, thế này cũng mất mặt quá rồi, cô, cô không còn mặt mũi nào gặp chồng mình nữa rồi, cứu mạng
“Sao không nói gì, mau vỗ tay đi, bài hát mới này của anh thế nào? Có phải như tiếng đàn trời không, hay đến mức hai người không nói nên lời, tôi tin là sau khi phát hành ¢hắc chắn sẽ nổi như cồn, thẳng tiến vị trí số một bảng xếp hạng bài hát mới Đường này sao lại tắͼ thế này, đi một bước dừng ba bước, thật sự lànannan” Cố Thanh quay đầu nhìn hai người họ, không nhìn nổi nữa mà quay đầu lại “Ê ê ê, tôi là người sống sờ sờ ở đây này Làm ơn, hai người, đừng ôm nữa, đừng có vô tư vô lự mà thể hiện tình cảm như vậy được không?”
Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Cố Thanh vẫn bình thường, chỉ có điều thêm mấy phần ċһán ghét vì bị thể hiện tình cảm trước mặt.
Hòa Đồng Trần hơi buông lỏng trái tim đã tre0 lơ lửng đến tận cổ họng, hừ, xem ra là không bị phát hiện nhỉ, A Thanh, ghét bị thể hiện tình cảmnannan
“……Tiểu Trừng say rồi, cứ đòi ôm, tôi, tôi cũng không có cách nào…… Tôi cũng đã nghĩ đến việc có anh làm bóng đèn ở đây, nhưng Tiểu Trừng cố chấp lắm, đẩy thế nào cũng không ra, đẩy ra rồi lại dính lại như kẹo mạch nha, còn khóc lóc không vui nữa, không cho ôm còn cứ đòi ôm, còn muốn hôn trộm tôi, tôi cũng đau đầu lắm, với loại mèo say xỉn này căn bản không thể nói lý được, hay là, A Thanh anh khuyên cô ấy đinannan”
Trên mặt anh lộ vẻ hạnh phúc nhưng khó xử, muốn nói lại thôi “Còn về lời khen, xin lỗi, Tiểu Trừng say rồi thì đặc biệt thí¢h làm nũng, vừa rồi cứ quấy rầy tôi, đòi tôi ôm, đòi tôi hôn, khiến đầu tôi đau như búa bổ, thực sự không thể tập trung nghe bài hát mới của A Thanh…”
” ”
Bích Lạc Trừng kinh ngạc không nhịn được giơ tay lên, véo vào cơ ngực cứng như đá của anh.
Tên khốn Hòa Đồng Trần này, trước mặt Cố chồng nhà cô mà nói bậy bạ gì thếnannan sự thật gì chứ
Được rồi, hình như đúng là cô đòi ôm, bị đẩy ra còn quấn lấy, nhưng, nhưng nan đạo bây giờ cô phải buông anh ra sao?
Buông ra được không? Tay anh bây giờ vẫn đang ở dưới váy cô kìa Đừng nói đến chuyện thứ kia của anh vẫn cứng như đá chống vào cô, một khi buông ra chẳng phải mọi thứ đều bị Cố Thanh nhìn thấy sao? Còn cái gì mà kẹo mạch nha, cái gì mà lại khóc lóc không vui nữa, ai khóc lóc, ai hôn trộm anh, cô hôn, hôn rấtquang minh chính lớn được khôngnannan
“Thôi thôi thôi, vừa phải thôi, nhóc con này tôi nói cậu béo, cậu còn thở hổn hển nữanannan răng tôi, răng tôi nghe mà ê hết cả rồi, còn mèo say say xỉn xỉn nữa, xì, xì, anh thực sự không nghe nổi nữa rồi, có phải biết anh mới chia tay nên cố tình khoe ân ái để chọc tức anh không? Ai mà ngờ được, tôi Cố Thanh lại có ngày bị Hòa Đồng Trần cậu là đồ độc thân thối tính băng sơn này khoe một vố, em dâu nhìn tɾúng cậu ở điểm nào vậy, thật là vô lý ”
“Này, Bích Lạc Trừng, đừng véo tôi, anh Thanh còn ở đây Say rồi thì không được để người ta nói à, tiểu thư Bích từ bao giờ tính tình lại trở nên tệ thế này? Đừng giở trò nữa, anh Thanh đang ở đây, cho, cho tôi chút thể diện được không?” Hòa Đồng Trần khẽ hít một hơi.
Anh dùng bàn tay lớn còn lại đang rảnh.
Sau khi gạt tay nhỏ đang véo anh của Bích Lạc Trừng ra, thuận thế nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau một cách thân mật.
Anh thở dài, dùng giọng cưng chiều bất lực nói “Mèo say nhỏ này, dám làm còn không dám nhận ànannan được được được, đừng giận, tôi sai rồi, em không phải mèo say, là tôi, là tôi say được chưa? Em cũng không đòi ôm tôi, là tôi muốn ôm em, là tôi như kẹo mạch nha dính lấy em… Em, em cũng không phải sấn anh Thanh không chú ý mà hôn trộm tôi, ừm, sao có thể gọi là hôn trộm được, Tiểu Trừng của chúng ta rõ ràng hôn rấtquang minh chính lớn, ngoan, đừng giận nữa được không?”
“Anh im miệng “

Bình luận

Để lại bình luận