Chương 84

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 84

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

The0 chỉ dẫn của người nhân viên, Diệp Tiểu Tiểu vội vàng chạy về phía căn phòng tɾong góc, nghe thấy tiếng kêu cứu từ tɾong phòng phát ra, lòng cô thắt lại, mở cửa bước vào.

Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, dáng người cao lớn vạm vỡ, với mái tóc húi cua và một vết sẹo nông ở bên phải khuôn mặt.

Lâm Nhạc Huyên đang quỳ dưới đất cạnh bàn, quần áo xộc xệch, bị hai người đàn ông lực lưỡng tát, hai má sưng tấy đỏ bừng nhìn không ra dạng, nhìn thấy cô khóc lóc liền gọi lớn “Tiểu Tiểu “.

Người đàn ông trên ghế sofa ngẩng đầu lên nhìn cô gái vừa bước vào phòng, ánh mắt nghiền ngẫm soi xét của hắn ta đánh giá toàn thân Diệp Tiểu Tiểu, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy khiến Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Nhạc Huyên, nhẹ nhàng hỏi cô ấy xem đã xảy ra chuyện gì.

“Lúc mình dọn dẹp phòng riêng liền nhặt được đồng hồ của Ngô thiếu, nhưng con chưa kịp mang lại quầy lễ tân….” Lâm Nhạc Huyên run rẩy sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Ngô Văn đảo tới, khuôn mặt chợt trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Bây giờ cô rấthối hận, quán bar có quy định rõ ràng là đồ đạc của khách phải giao lại, hôm nay cô thực sự tham lam, cô nghĩ chiếc đồng hồ vàng sáng bóng đó nhất định có giá trị mấy chục vạn nên lén bỏ vào tɾong quần áo định mang về nhà. Nếu mấy ngày nữa không có ai hỏi liền mang đi bán. Nếu có tiền rồi thì cô không phải làm thêm ở đây nữa, dù thu nhập không tệ lắm nhưng mỗi ngày đều không tránh khỏi việc bị người khác sờ sờ ôm ôm chiếm tiện nghi.

Không ngờ, vừa thay quần áo chuẩn bị tan làm liền bị người của Ngô Văn bắt được, trực tiếp lục soát ra đồng hồ trên người cô.

“Ngô thiếu, tôi thực sự không cố ý, xin hãy để tôi đi.” Lâm Nhạc Huyên khóc nức nở.

Diệp Tiểu Tiểu đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cô chỉ có thể cầu xin sự tha thứ từ đối phươռg, sau khi vào phòng, cô nhân thấy ánh mắt hai người đàn ông to cao đang đứng đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu húi cua kia, vì vậy liền biết rằng đây chính là Ngô thiếu tɾong lời Nhạc Huyên.

Cô cũng có chút sợ hãi, nhưng chỉ có thể bước tới, thành khẩn cúi đầu xin lỗi người đàn ông “Ngô thiếu, thực xin lỗi, hôm nay quả thực là lỗi của bạn tôi. Anh có thể tha thứ cho cô ấy một lần được không?”

“Tha thứ cho cô ấy cũng được, em bồi anh ngủ một đêm.” Người đàn ông đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng cô lại hoảng sợ nghiêng đầu tránh né.

“Ngô thiếu, đừng làm như vậy.”

“Đừng như thế nào?” Ngô Văn nhìn thấy thiếu nữ mềm mại như đóa hoa nhài, tɾong lòng liền ngứa ngáy không chịu nổi, nóng vội đứng dậy, ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận