Chương 212

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 212

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Diệp Tiểu Tiểu không còn muốn nói gì với Tề Mậu nữa, cô chỉ biết rằng Lục Vi Thần đã chết và cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, chàng trai dành trọn trái tim cho cô vừa rời đi, sẽ không còn ai yêu cô nhiều như vậy nữa, những gì cô muốn đều không tể giữa được, trên đời này chẳng có gì đáng để nhớ cả.

Tề Mậu dịu giọng nói “Được rồi, em không đi thì chúng ta ở lại đây. Mấy ngày nay em không ăn gì, thân thể sẽ không chịu nổi, em có thể uống chút canh gà không? Anh đút cho em.”

Người đàn ông cẩn thận đưa thìa đến gần miệng cô nhưng cô lại đẩy ra “Tôi không muốn ăn.”

Cô không muốn nghe Tề Mậu nói, cô muốn anh đánh mắng cô, tốt nhất đừng bao giờ để ý đến cô nữa.

Tề Mậu tức giận đến nỗi lồng ngực không khỏi phập phồng, anh ôm lấy cằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói “Anh nói cho em biết, Lục Vi Thần đã chết, người chết cũng không thể sống lại, em nhìn lại bộ dáng mình bây giờ đi?”

Nghe đến từ “chết”, cô gái tóm lấy anh, cắn anh như một con thú hung dữ, người đàn ông vẫn bất động, mặc cho cô phát tiết, cuối cùng, Diệp Tiểu Tiểu ngồi dưới sụp dưới đất, khóc nấc lên “Tề Mậu, anh đi đi, tôi cầu xin anh, làm ơn để tôi yên, được không?

“Kêu anh mặc kệ em sao? Em ở bên anh từ năm mười sáu tuổi, bây giờ em muốn chết cũng phải hỏi anh có đồng ý không?” Anh nuốt khan “Tiểu Tiểu, nếu em dám chết, anh sẽ đào tro của Lục Vi Thần lên, nghiền nát xương, để hắn không bao giờ siêu thoát được, còn có đứa trẻ đó, tên nó là Đậu Đậu, phải không? Anh đã tìm thấy nguồn thận cho đứa bé, chỉ cần em quay lại với anh, chuyện còn lại anh sẽ sắp xếp.”

Trước đây Tề Mậu thí¢h Diệp Tiểu Tiểu không có người thân, chỉ có thể toàn tâm toàn ý dựa vào anh nhưng giờ phút này anh bỗng nhiên hận cô không có người thân trên đời này.

Anh không thể khống chế được cô, cũng không phải là không thể, chỉ là đây là bảo bối của anh, anh làm sao có thể nhẫn tâm dùng biện pháp cứng rắn với cô?

“Sao cũng được” Nước mắt cô gái lăn dài trên mặt “Đó là số bận của đứa bé, tôi thậm chí không thể tự mình đưa ra quyết định, làm sao tôi có thể thay đổi số phận của người khác.”

Cô không thể để Tề Mậu điều khiển mình.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô một lúc, bảo bối của anh vẫn còn quá ngây thơ, cô cho rằng anh không biết cô đang nghĩ gì sao? Anh chỉ không nỡ để cô ra đi, cảm thấy đau lòng khi thấy cô buồn, trái tim anh gần như tan vỡ khi cô khóc.

“Đó không phải là số phận.” Tề Mậu kiên quyết nói “Anh không tin vào số phận, anh chỉ tin em mãi mãi là người phụ nữ của anh. Anh nói cho em biết, Tiểu Tiểu, dù em có chết, em cũng sẽ được chôn cất tɾong nghĩa trang Tề gia.”

“Đúng rồi.” Anh nhìn cô với ánh mắt vừa mê mẩn vừa điên cuồng, “Anh đã tìm được một mảnh đất cho hai người rồi, đến lúc anh phải rời đi trước, anh nhất định sẽ đưa em đi cùng, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Anh đã nói rồi, anh sẽ không rời xa em nữa.”

“Tề Mậu, anh thật sự là một kẻ điên.”

“Đúng vậy, anh điên rồi, từ khi em rời đi, anh liền điên rồi. Anh tìm em lâu như vậy, không có em, tất cả những gì còn sống chính là thân thể của anh, anh không bao giờ muốn sống một cuộc sống như vậy nữa.”

“Tiểu Tiểu, cùng anh trở về được không?” Người đàn ông cầu xin nói.

Bình luận

Để lại bình luận