Chương 213

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 213

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Chị ơi, tối nay chúng ta ăn sủi cảo có được không?” Một cậu nhóc thấp bé kéo tạp dề của cô gái hỏi.

“Được, lát nữa các em cùng chị làm sủi cảo nhé? Ai gói nhiều hơn cuối tuần chị sẽ đưa đi công viên nước chơi.”

Diệp Tiểu Tiểu cười nhìn đám trẻ đang re0 hò tɾong phòng, ánh mắt vô tình nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, anh mặc vest, đe0 cà vạt, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đang chăm chú nhìn cô. . .

Cô cùng anh trở về thành phố A đã gần một năm, lúc đầu tâm trạng cô không ổn chút nào, Tề Mậu thường xuyên kể cho cô nghe tình huống của Đậu Đậu, khi đó cô thường im lặng nghe, vẻ mặt không biểu tình, không nói năng gì.

Người đàn ông rấtlo lắng cho tình trạng của cô nên đã mời bác sĩ tâm lý đến biệt thự, cô từ chối giao tiếp, cũng không nói bất kỳ lời nào, bác sĩ thở dài, đề nghị thay đổi môi trường có thể sẽ tốt hơn.

Anh đưa cô chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô thành phố, nói rằng ở đó không khí tɾong lành, có thảm cỏ xanh rộng lớn, có vườn trồng đủ loại hoa xinh đẹp, cười hỏi cô có thí¢h không? Nếu cần gì cứ nói với người làm, cô không muốn nói chuyện với anh thì anh sẽ quay vào nhà.

Cảnh vật có đẹp đến mấy thì có liên quan gì đến cô?

Không phải cô không biết buổi tối Tề Mậu sẽ tới phòng cô, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, anh muốn làm gì thì làm, cô đâu còn có gì nữa? Cùng lắm chỉ còn thân xác này thôi.

Tấm nệm chìm xuống, người đàn ông ngồi xuống cạnh giường, cô nhắm chặt mắt, cảm nhận được bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào mặt mình, sau đó có vài giọt nước rơi xuống, một giọt, hai giọt… rấtnhiều, rấtnhiều giọt nước.

Cô không muốn suy nghĩ xem đó là gì, cô đắm chìm tɾong sự hận thù đối với chính mình, cô hận cực kỳ hận bản thân mình, tại sao cô lại không kiên trì? Chỉ cần cô nói ra, Lục Vi Thần ¢hắc chắn sẽ không đi châu Phi, cô vì cái gì lại không nói?

Cô liên tục gặp ác mộng, đó là hình ảnh mẹ cô từng bước đi về phía bờ sông, là hình ảnh Lục Vi Thần vừa cười vừa nói “Tiểu Tiểu, anh đã thất hứa”, rồi hét lớn.

Tề Mậu ở phòng bên cạnh nhanh chóng chạy tới, ôm cô an ủi “Tiểu Tiểu, đừng sợ, có anh ở đây.”

Cô vừa khóc vừa hét vào mặt người đàn ông “Tôi không cần anh, anh đi đi.”

Cô hung hăng đẩy Tề Mậu ra, liên tục đấm vào lồng ngực anh, người đàn ông đứng không vững, ngã xuống đất, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn, ¢hắc hẳn đã chạm vào vết thươռg do tai nạn gây ra.

Cô khóc lóc “Anh đi, anh đi đi.”

Bình luận

Để lại bình luận