Chương 228

Phần tái bút

Khi Tề Duệ được ba tuổi, Tề Mậu bị bệnh cần phải tiểu phẫu, Diệp Tiểu Tiểu đến bệnh viện để chăm sóc anh.

Tề Mậu ngồi trên giường bệnh nhìn cô gái đang xem tin tức, anh cảm thấy tɾong lòng có chút xúc động, họ cũng đã như vậy nhiều năm trước, lúc đó anh cũng ở bệnh viện, nằm trên giường xem tài liệu, còn cô lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, khi anh lơ đãng ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh của cô, chỉ cần như vậy cũng khiến anh cảm thấy an tâm, tràn đầy niềm tin vào mọi thứ tɾong tương lai.

Tề Mậu đột nhiên muốn trêu chọc cô.

“Bảo bối, em có thể gọi lại cho anh là A Mộc được không? Ngày mai anh sẽ phải phẫu thuật, anh sợ rằng sẽ không có cơ hội được nghe em nói nữa. Em biết rằng dù phẫu thuật nhỏ đến đâu cũng có rủi ro.”

Diệp Tiểu Tiểu quả nhiên bị doạ khóc, Tề Mậu vô cùng thoả mãn, anh chỉ muốn nhìn thấy bảo bối quan tâm đến mình.

“Nha đầu ngốc, sao em lại khóc?” Anh nắm lấy tay cô, mỉm cười “Đừng lo lắng, vì em anh sẽ cố gắng hồi phụcthật tốt.”

Diệp Tiểu Tiểu không kịp thoát ra, cắn môi dưới nghẹn ngào một lúc “Em không có gì cả, chỉ là Tề Duệ còn nhỏ như vậy, anh vẫn luôn là người chăm sóc con, thằng bé vẫn luôn muốn có cha bên cạnh. Lúc Duệ Duệ mới sinh ra anh đã muốn bỏ lại nó, anh không thể lại làm như vậy nữa … ”

Hai mắt Tề Mậu đỏ lên, anh trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng nói “Thực xin lỗi, là anh không tốt.”

Lần đó anh muốn đi the0 cô nên định giao con trai cho bà nội và Tề Thịnh, nhưng anh không ngờ rằng sau đó cô sẽ tỉnh lại.

“Em yên tâm.” người đàn ông có chút xúc động nói “Anh nhất định sẽ sống tốt vì em và con trai.”

Anh sửa lại lời vừa nói, người phụ nữ anh yêu nhất đã sinh cho anh một đứa con trai, anh nhất định sẽ ở bên họ thật lâu, nhìn đứa trẻ lớn lên, cùng cô g͙ià đi, nắm tay cô không bao giờ buông.

Khi người khác nói về Tề phu nhân, Diệp Tiểu Tiểu, họ luôn nghĩ cô như một cây nhỏ ký sinh đã bám lấy vật chủ là anh từ năm mười sáu tuổi.

Những người đó thì biết cái gì?

Bảo bối của anh cho dù là cây nhỏ ký sinh, cũng là cây hấp thu tinh hoa, máu huyết, linh hồn của con người, hơn mười năm hai người quấn quýt bên nhau, không phải cây nhỏ không thể sống thiếu vật chủ, mà vật không thể sống thiếu cây nhỏ.

Bình luận

Để lại bình luận