Chương 16

: Kìm nén cao trào (bàn chải)

“Dẫn các nàng xuống dưới.” Vương lạnh lùng nói.
Bọn thị vệ cảm thấy có phần kỳ quái, rõ ràng Vương đang rất hào hứng nhưng vì sao đột ngột không muốn xem tiếp. Nhưng là thị vệ vẫn luôn trung thành với Vương nên dù một bụng thắc mắc, cũng không mở miệng hỏi, nghe lệnh kéo các thiếu nữ đang thoi thóp ra ngoài.
“Răng rắc”, nút quần trinh tiết vừa mở thì tức khắc có một dòng chất lỏng chảy hơi tanh chảy xuống. Bởi vì quần trinh tiết che kín toàn bộ bờ mông, không có chỗ để bài trừ chất lỏng nên nếu nữ nô muốn tiểu, cũng chỉ có thể tiểu trong quần lót sắt, chất lỏng làm bẩn sàn nhà, ngửi thấy mùi khai, khuôn mặt nhỏ tái nhợt bỗng chốc ửng đỏ, xấu hổ cúi thấp đầu.
“Bẩn chết rồi.”
Khương Vãn Ly cúi đầu thấp hơn, xấu hổ cắn môi dưới nghe Vương phân phó tỳ nữ bưng chậu gỗ, nước nóng, bàn chải và khăn tới.
“Ngồi vào đi, gác chân lên xuôi theo thành chậu.”
Khương Vãn Ly dạng chân ra ngồi vào chậu gỗ, đôi chân trắng nõn gác lên viền chậu gỗ, nước ấm tràn qua mông nhỏ, âm đế còn đang bị kim cắm gặp nước trở nên kích thích hơn, mang đến từng cơn đau đớn bén nhọn, vô cùng phóng đãng.
Ban đầu thân thể dược nô đã rất mẫn cảm, nay Vương còn châm một kim vào nơi non mềm nhạy cảm nhất của nàng, chỉ cần đụng chạm nhẹ đã lộ ra tính dâm, mật dịch chảy ròng.
“Ôm chân, nhấc mông lên.”
Vương lấy một bàn chải dài bằng bàn tay từ trong khay ra, cọ rửa cái mông dính đầy nước tiểu của nữ nô, khe mông mềm nhẵn trắng như tuyết được cọ rửa mà nhiễm một màu hồng phấn nhàn nhạt. Bàn chải chậm rãi di chuyển tới khe thịt, liên tục chà qua lại chỗ đó, lông bàn chải chà xát nhịp nhàng lên vách thịt, Khương Vãn Ly không chịu nỗi kích thích như vậy, thân thể run rẩy lên đỉnh.
“Chủ nhân, tiện nô biết sai rồi…”
Nàng chưa có sự đồng ý của chủ nhân mà tự mình đạt khoái cảm.
Bốp, bốp, bốp…
Một tay khác của nam nhân vỗ vào chỗ nộn hồng trên vách thịt, hung ác đánh mạnh mười lần, sau đó cánh tay dài vươn tới, đặt mỹ nhân đang khóc thút thít ngồi lên đầu gối.
“Chẳng có chút phép tắc nào, bản vương đã nói bao lần, không có sự cho phép của chủ nhân thì không được lên đỉnh, xem ra bản vương vẫn quá dễ dãi.”
Hắn thô bạo dùng khăn lau đi giọt nước đọng, kéo mép thịt bị sưng ra. Quân Đình cầm gậy ngọc thô to cắm vào khe thịt chật hiệp, kéo căng cửa động to ra bằng với kích thước của nắm đấm trẻ con.
Gậy ngọc nhịp nhàng ra vào trong động hoa, lặp đi lặp lại động tác đâm rút động thịt, Khương Vãn Ly ngồi dựa trên đùi nam nhân, rên rỉ “ưm a”, chỉ chốc lát sau cơ thể đã co quắp lại, giọt sữa trắng ngà chảy đầy đất.
“A…”
Âm đạo đang đắm chìm trong trong dư vị khoái cảm bỗng nhiên bị nhét vào một cây gậy kim loại nóng như lửa đốt, bởi vì âm đạo đã bị gậy ngọc kéo căng tạo thành một khe hở lớn nên toàn bộ gậy kim loại dễ dàng đâm sâu vào, dường như vách âm đạo bị bỏng nên nổi bọt nước, dâng lên cảm giác đau rát.
Mỹ nhân đau đớn khóc lớn, nước mắt làm ướt y phục của Vương, hàm răng cắn nát môi dưới, không ngừng cầu xin tha thứ.
Nam nhân lập lại trò cũ.
Đầu tiên hắn nhét gậy ngọc vào, khiến nàng không chịu nổi lên đỉnh thì tiếp tục cắm gậy kim loại nóng như lửa vào. Tiểu nữ nô bị dạy dỗ đến mức nước mắt dàn dụa, sau năm lần thì nàng cắn chặt răng, móng tay dài ra sức cắm vào lòng bàn tay, gương mặt trắng noãn kìm nén đến mức đến mức đỏ bừng.

Bình luận

Để lại bình luận