Chương 120

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 120

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc sống thường ngày (2)

“A… Một… Thần thiếp cảm… cảm tạ phu quân dạy dỗ…” Nàng ngoan ngoãn đếm số và mềm mại cảm tạ trận dạy dỗ của nam nhân.
Bốp, bốp, bốp…
Bàn tay nam nhân đánh vào mông nàng, tạo ra những vệt đỏ trên da trắng mịn, làm cho mông nàng nóng rát. Hai cánh mông mềm mại hoàn toàn nằm trong tay nam nhân, bờ mông lõm xuống rồi nảy lên dưới lòng bàn tay nóng bỏng của hắn.
Nàng đã quen với việc bị nam nhân quản giáo một cách nghiêm khắc, không hề cảm thấy khó chịu. Thậm chí, nàng còn tự nguyện nới lỏng cơ mông để đón nhận những cú đánh của nam nhân.
“Mười… Thần thiếp cảm tạ phu quân đã quản giáo.”
Quân Đình nhẹ nhàng xoa nắn bò mông bị đánh đến sưng đỏ, khi nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân nhỏ dần, hắn dịu dàng nói: “Ly Nhi ngoan, tự mở rộng mông ra đi.”
Khương Vãn Lý xấu hổ cắn môi dưới, mười ngón tay vòng ra sau mở rộng cánh mông đã sưng tấy, để lộ tiểu huyệt đã phạm sai lầm.
Một đồ vật lạnh lẽo dán vào phần thịt mềm mại và hồng hào, đó là một cây trúc mỏng, kích thích vừa vặn che kín tiểu huyệt đóng mở.
“Phu quân, xin ngài hãy nhẹ tay…” Nàng cảm thấy hơi sợ, cẩn thận cầu xin.
“Ly Nhi không ngoan.”
Một tiếng “chát” vang lên, cây trúc đánh vào thịt huyệt tạo ra âm thanh sắc sảo, nếp nhăn xung quanh tiểu huyệt không khỏi căng lên.
Lần này hắn đánh rất mạnh tay, nữ nhân đau đến khóc thành tiếng. Tiểu huyệt bị đánh đau từ ngoài vào trong như bị đốt lửa vậy.
“Nhẹ hay nặng là do bản vương quyết định, ngươi không có quyền xen vào” Quân Đình lạnh lùng quở trách: “Phạt thêm mười lần.”
“Phu quân, phu quân, thiếp biết sai rồi…” Nàng lỡ miệng, phạm phải quy củ, bản thân nhận thêm mười lần phạt khiến nàng vô cùng hối hận.
Chát, chát, chát…
Cây trúc không ngừng đánh vào tiểu huyệt, làm cho chỗ đỏ phồng lên bằng hai ngón tay.
Phùng Xuân Lầu là tửu lâu sầm uất nhất kinh thành, nổi tiếng với loại rượu trái cây “Phùng Xuân Nhưỡng” rất được các nữ tử ưa chuộng.
Mỹ nhân mặc áo cánh thâm màu lục nhạt, hở nửa ngực trắng nõn mịn màng, môi đỏ hồng hé mở, nhấp từng ngụm rượu trong chén.
Phùng Xuân Nhưỡng là loại rượu trái cây dễ uống, có vị ngọt thanh, người không quen uống cũng không say.
Vào những ngày nghỉ, đôi phu thê Nam Vực Vương thường cùng rời cung đi dạo phố, có lúc đi xem hát, có lúc đến trà quán nghe bình thư, có lúc ra chợ mua đồ ăn vặt hiếm thấy trong cung. Nhưng nơi họ hay lui tới nhất vẫn là Phùng Xuân Lầu.
Quân Đình thuần thục bóc tôm, dùng đũa nhúng tôm vào nước chấm rồi đút vào miệng mỹ nhân, hắn nhìn nàng khẽ hé mở đôi môi đỏ hồng, hơi lộ hàm răng trắng tinh, cắn lấy thịt tôm và nhẹ nhàng nhai nuốt.
Trong cung thì thường là Vãn Ly hầu hạ hắn, nhưng ra ngoài thì đảo ngược lại. Mỹ nhân không cần động tay, thậm chí cả đũa cũng không cần cầm, nam nhân bên cạnh sẽ đút tận miệng mọi món nàng muốn ăn. Cho dù nàng chỉ ngắm cảnh phố phường, cũng không bỏ lỡ món ngon bên miệng.
Từ nhã phòng tầng hai có thể nhìn xuống con phố nhộn nhịp, lúc này vừa có một chàng trai trẻ dắt theo một bé trai nhỏ đứng ở giữa đường, hắn ta cầm cái phách lật đật chơi đùa với đứa trẻ bé nhỏ.
Khi thấy nàng chăm chú quan sát, thậm chí quên cả miếng tôm mình đút tới, Quân Đình tò mò hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”
Nàng do dự một lúc, bỗng nói: “Phu quân, Ly Nhi có lỗi với ngài”.
Quân Đình nhân lúc nàng mở miệng mà đút con tôm mềm ngọt đã lột vỏ vào miệng nàng, rồi mới khó hiểu hỏi:
“Vì sao?”
“Nếu không phải vì Ly Nhi, phu quân cũng đâu phải nhiều năm không có con.” Nhiều năm qua, nàng luôn cảm thấy có lỗi về chuyện này, không những bản thân không sinh nở được, mà còn khiến phu quân nàng, Nam Vực Vương, mất đi cơ hội có hậu duệ nối dõi.
Vừa nghĩ tới đây, nàng không khỏi tự trách bản thân.
Nếu không phải vì trên người nàng có độc, thì cũng đâu khiến Quân Đình không có người kế vị.

Bình luận

Để lại bình luận