Chương 133

:

Anh thích Uyển Uyển như vậy, chỉ có vậy cô mới chỉ thuộc về một mình anh.

Côn ŧᏂịŧ anh như một mũi tên thịt, vừa nóng vừa cứng rắn, ra vào tiểu huyệt của cô, đụng vào điểm G của cô từng chút một, mỗi lần như vậy da đầu cô lại tê dại.

Sung sướиɠ đến dồn dập, chồng chất nhau đến đỉnh điểm, cả người cô nổi da gà.

“Không…Triệu Mạc, rút ra đi!”

Cô không chịu được nữa, tiểu huyệt nhanh chóng co rút, miệng huyệt run lên, bị thao mất khống chế.

Triệu Mạc đưa tay xoa bóp bầu vú cô, bàn tay to thô ráp mân mê núʍ ѵú.

Đầṳ ѵú mượt mà màu hồng bị anh bóp, kéo ra ngoài, rồi lại dùng sức nhấn trở lại, bàn tay thô ráp kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ núʍ ѵú mẫn cảm nhất, phối hợp với côn ŧᏂịŧ ra vào phía sau.

Uyển Uyển cuối cùng không nhịn được thét chói ta:

“A a…….A…….”

Run rẩy toàn thân, dẩu mông, phun ra từng dòng dâʍ ɖị©ɧ từ miệng huyệt, Triệu Mạc rút côn ŧᏂịŧ ra, nhìn thấy miệng huyệt bị anh ȶᏂασ cho sưng lên chảy ra từng dòng dâʍ ɖị©ɧ, đôi mắt lại càng đỏ hơn.

Cho đến lúc cô phun xong, cả người không có sức lực rủn ẩy, miệng huyệt lúc đóng lúc mở, anh mới thò mặt lại gần, hút dâʍ ɖị©ɧ còn vương trên miệng huyệt.

Hút tất cả nước trong tiểu huyệt cô, còn không quên liếm miệng huyệt, làm cả người cô run rẩy.

“Uyển Uyển Uyển, em xem em đã phun nước, anh còn chưa có bắn.” Triệu Mạc lật lại người cô, làm cô đối mặt với anh, một tay ấn bả vai cô, một tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ tím đen sưng to.

Ngô Uyển Uyển lắc đầu, cả người bủn rủn không có lực:

“Không……. Chồng, em không chịu được nữa, anh đừng lăn lộn em.”

Lâu lắm không bị làm, anh làm quá mãnh liệt, cô thật sự không chịu nổi.

Triệu Mạc nhìn miệng cô lúc đóng lúc mở, nuốt nước miếng:

“Ừ.”

Ngôi Uyển Uyển không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, còn nghĩ rằng anh sẽ lăn lộn cô cả đêm, cô không nghĩ nhiều, xoay người muốn nằm xuống nhưng lại bị Triệu Mạc kéo qua, ngồi quỳ đối mặt anh.

Côn ŧᏂịŧ thô to đen tím của anh đối diện mặt cô, gân xanh trên côn ŧᏂịŧ nổi lên, qυყ đầυ còn dính nước trong suốt không biết của anh hay cô.

“Em liếm cho anh bắn ra, anh sẽ không lăn lộn em, hai ta đi ngủ.”

Triệu Mạc đẩy em, côn ŧᏂịŧ có mùi xạ hương cọ qua viền môi cô.

Ngô Uyển Uyển nhíu mày, nghiêng đầu né tránh, lâu rồi cô không giúp anh liếm nó, trong lòng có tí không muốn.

Triệu Mạc thấy cô không muốn, trong lòng hơi buồn nhưng không chịu thua:

“Uyển Uyển, lâu rồi em không ăn côn ŧᏂịŧ giúp anh, có phải em không yêu anh.”

Ngô Uyển Uyển ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh:

“Anh nói bậy gì vậy?”

“Thật mà, trước kia em nói yêu anh giúp anh ăn côn ŧᏂịŧ, bây giờ không nói còn không giúp anh.”

Triệu Mạc làm ra vẻ thất vọng, anh biết vợ nhỏ của anh dễ mềm lòng.

Chỉ cần anh giả vờ thất vọng, cô sẽ không làm anh thất vọng thật.

VÀ đúng vậy, cô nghe anh nói vậy, nhăn mày:

“Em không….”

Triệu Mạc cúi đầu nhìn cô, cô xinh đẹp quá, dịu dàng mềm mại, làm người ta muốn làm nhục.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô đã nghĩ, ai mà cưới cô chắc ngày nào cũng đè ra làm?

Anh yêu chết biểu hiện bất lực và yếu đuối trên khuôn mặt cô.

Ngô Uyển Uyển cắn môi, lại gần côn ŧᏂịŧ lớn, một bàn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ đang phấn khích.

Cái miệng nhỏ mở ra, ngậm qυყ đầυ.

Bình luận

Để lại bình luận