Chương 137

:

Lần trước anh đi công tác cũng vì vấn đề xin quyền sử dụng của miếng đất này, nhưng bây giờ công sức của anh đã được đền đáp, cuối cùng ông đã giành được đất và có thể khởi công xây dựng.

Gần đây, anh thấy đất đai ở một số thành phố rất cạnh tranh nên mua vài miếng rồi đặt ở đó, trong tương lai nếu Uyển Uyển muốn đến đâu, anh sẽ xây công ty ở đó, hoặc là trực tiếp xây nhà ở.

Dù sao thì anh cũng chỉ muốn ở bên Uyển Uyển.

Ngô Uyển Uyển tưởng rằng những gì anh nói trước đây chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng không ngờ anh lại làm mọi thứ nhanh chóng như vậy, xây dựng công ty trước nhà, mỗi ngày về nhà với mẹ con cô.

Hốc mắt cô nóng lên, mũi chua xót, cúi đầu ăn mì sợi trong bát, không dám nhìn lên.

Triệu Mạc nhận ra đôi mắt đỏ hoe của cô, hỏi:

“Sao vậy? Sao mắt em lại đỏ?”

Ngô Uyển Uyển lắc đầu:

“Triệu Mạc, anh luôn là người chồng tốt nhất của em, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”

Lần đầu tiên được cô khen thẳng thắn như vậy, có chút đỏ mặt, gãi gãi đầu cười:

“Sao đột nhiên lại khen anh nhiều như vậy?”

“Em chưa khen anh bao giờ à?”

Ngô Uyển Uyển hỏi ngược lại.

Triệu Mạc nói thật:

“Chưa khen như vậy bao giờ.”

Ngô Uyển Uyển nghĩ lại, xem ra chính là như vậy, tuy rằng trong lòng cô cảm thấy Triệu Mạc rất tốt, nhưng cô rất ít khi nói ra.

Cô nhớ lời mẹ cô, “Hôn nhân cũng cần vun góp, và thỉnh thoảng con phải chủ động. ”

” Vậy sau này em sẽ khen anh nhiều hơn.”

Nói xong, Ngô Uyển Uyển cúi đầu ăn cơm, để lại Triệu Mạc ngồi đối diện đang mừng thầm, có vẻ như quyết định trở về nghỉ phép lần này của anh là đúng đắn, thái độ của vợ đối với anh đã khác hoàn toàn.

Có lẽ Triệu Mạc cũng cảm thấy tối hôm qua đã lăn lộn cô rất nhiều, lái xe chở cô đi dạo phố, mua quần áo.

Mấy ngày nay anh luôn ở bên cô, buổi tối chỉ ôm cô ngủ không lăn lộ cô, Ngô Uyển Uyển cảm thấy trong tim ngọt ngào.

Tưởng rằng Triệu Mạc đã trở nên dịu dàng hơn, khác hẳn trước đây, nhưng thật ra Triệu Mạc sợ con dâu sẽ làm lơ mình nếu anh tiếp tục đòi hỏi.

Mỗi đêm, anh chỉ có thể xoa dịu nỗi đau bằng cách ôm vợ vào lòng.

Trước khi Triệu Mạc kịp đè cô ra và làm, Uyển Uyển lại đến kinh nguyệt.

Triệu Mạc rất buồn bực, mãi mới chờ cô bình thường trở lại, thì cô lại đến tháng.

Mấy ngày nay anh không nở một nụ cười, cảm thấy mình lỗ nặng, nếu biết mấy ngày nay anh sẽ không để Uyển Uyển nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay Tiểu Ái Uyển cuối cùng cũng thân thiết với Triệu Mạc, ngày nào cũng quấn lấy ba, Triệu Mạc cũng rất yêu Tiểu Ái Uyển, không phải ôm thì cõng.

Ngô Uyển Uyển cảm thấy rằng anh sẽ làm hư Ái Uyển, nhưng Triệu Mạc nói rằng Ái Uyển vẫn còn nhỏ, có hư chút cũng không sao.

Nhưng chỉ khác một điều, khi Ái Uyển có thái độ không tốt với Ngô Uyển Uyển, Triệu Mạc sẽ tức giận và mắng Ái Uyển không nên đối với mẹ như thế.

Ngô quả phụ nhìn thấy tất cả và bà biết đó là vì Triệu Mạc quá yêu con gái bà, không muốn cô chịu ấm ức, kể cả con gái ruột.

Trong bữa ăn ngày hôm đó, bà Ngô đã đặt thức ăn cho trẻ nhỏ trước mặt Ái Uyển để cô bé tự ăn, Ái Uyển đã hai tuổi và cô bé có thể tự xúc ăn bằng thìa, điều này làm người lớn bớt việc.

“Ái Uyển cũng đã lớn, mẹ thấy có thể sinh thêm một đứa. nhân lúc mẹ còn có thể giúp các con trông cháu, Triệu Mạc bây giờ cũng đang rảnh ở nhà, sinh tiếp một đứa đi.”

Ngô quả phụ nói.

Phản ứng đầu tiên của Triệu Mạc là nhìn xem Uyển Uyển, anh vẫn nhớ Uyển Uyển khóc lóc, kêu gào không muốn sinh thêm con nên không dám nhắc đến.

Đúng thế, mặt Ngô Uyển Uyển sụp xuống khi nghe câu này:

“Mẹ ơi, Ái Uyển mới hai tuổi. Hơn nữa, con cũng có thể tìm một vú em để chăm sóc con, không cần thiết mẹ phải chăm…”

Bình luận

Để lại bình luận