Chương 139

:

Triệu Mạc ở nhà nghỉ ngơi hơn một tháng, bởi vì dự án có vấn đề, anh phải đi làm, thỉnh thoảng ra ngoài đàm phán.

Uyển Uyển ngày nào cũng đợi anh ở nhà, thỉnh thoảng cô học vẽ tranh minh họa và đọc sách, khi Triệu Mạc trở về, cô sẽ cùng anh đi chợ chim hoa để chọn cây cảnh, hai ngày nay Triệu Mạc muốn tu sửa sân vườn, trồng tất cả loại hoa và cỏ cô thích, và phải mua cầu thang trượt cho ÁI Uyển đặt trong sân.

Hôm nay, Triệu Mạc đã đặt một xe hoa cỏ, Triệu Mạc ngồi xổm trong sân đùa nghịch, cô ấy đứng nhìn một bên thi thoảng giúp một ít.

Triệu Mạc dường như đã nghĩ ra điều gì đó, và thuận miệng nói:

“Đúng rồi, em có còn nhớ Lý Phụng Đức không?”

“Nhớ a, anh Phụng Đức, có chuyện gì vậy?”

Triệu Mạc ngẩng đầu và nhìn cô thật sâu, sau đó sửa lại:

“Anh ấy tên là Lý Phụng Đức, anh Phụng Đức gọi ngọt ngào quá.”

Ngô Uyển Uyển mím môi và mỉm cười gật đầu:

“Ừm, Lý Phụng Đức, em nhớ rồi. Có chuyện gì sao??”

Triệu Mạc cảm thấy vui vẻ hơn một chút:

“Hai ngày trước anh nhìn thấy anh ta, anh ta đi cùng một người phụ nữ nước ngoài, em đã nói anh ta nhìn trúng một cô tiểu thư nhà giàu mà? Sao lại thay đổi?”

“Làm sao em biết được? Có lẽ họ đã chia tay rồi.”

Ngô Uyển Uyển đưa cho anh một chậu hoa hướng dương, những bông hoa hướng dương trang trí này lùn lùn rất đẹp, cô rất thích, vì vậy anh đã chọn thêm một vài chậu.

“Cũng đúng.”

“Làm sao anh gặp được Lý Phụng Đức? Anh ấy không phải được cử ra nước ngoài à?

“Anh bị gọi về nước, bây giờ làm việc ở cơ quan nhà nước, khi anh đi ký giấy tờ đất gặp được, anh ấy còn hỏi anh em có ổn không.”

Ngô Uyển Uyển bắt đầu quan tâm:

“Vậy bạn nói gì?”

“Anh nói gì được? Anh nói em bây giờ rất tốt, bị anh nuôi vừa béo vừa trắng.”

“Thôi anh.”

Ngô Uyển Uyển tức giận đẩy anh ra, những gì anh nói, nghe như anh cô là anh một con heo anh nuôi.

Vừa béo vừa trắng!

Hai người cười nói, buổi tối mới trồng hết hoa cỏ, bà Ngô cũng đã làm xong cơm gọi hai người vào ăn.

Ngay cả với khối tài sản hiện tại, Triệu Mạc cũng không thuê bảo mẫu, cái chính là bà Ngô đã ngăn cản anh, cho rằng anh không cần tiêu tiền, trong nhà người nhiều cũng không có phương tiện.

Triệu Mạc cũng theo bà, và chỉ thuê người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp nhà cửa.

Buổi tối bà Ngô nấu cháo hải sản mà Ái Uyển thích nhất, vừa mới múc một chén đặt trước mặt Uyển Uyển đã bị cô ghét bỏ đẩy cho Triệu Mạc.

“Có chuyện gì vậy?” bà Ngô nhìn cô:

“Không khỏe à?”

Ngô Uyển Uyển gật đầu:

“Thật tanh, buổi tối con chỉ ăn nhẹ thôi.”

Bà Ngô nghi ngờ nhìn cô, sau đó xoay người đi vào phòng bếp lấy bánh bao, lạ thật, con gái bà hay ngày trước còn nói cháo hải sản ngon, sao giờ lại bảo tanh?

Buổi tối, Ngô Uyển Uyển ăn rất ít, cô không ăn hết một cái bánh bao, thức ăn cũng chỉ ăn rau xanh.

Ngô quả phụ thắc mắc:

“Uyển Uyển, sao con ăn ít vậy? Không được, ngài mai đi bệnh viện xem sao.”

Bà không nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, bà cảm thấy Uyển Uyển lại mang thai.

“Con không ốm. Đến bệnh viện làm gì? Chắc là hôm nay con hơ mệt. Con cảm thấy đau nhức khắp người, con đi nghỉ trước đây.”

Nói xong, Ngô Uyển Uyển đứng dậy tắm rửa.

Ngô quả phụ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nên gọi Triệu Mạc đang ăn cơm

“Ngày mai đưa Uyển Uyển đến bệnh viện, sao mẹ có cảm giác như con bé đang mang thai?”

Triệu Mạc đang nhai cơm trong miệng sững người, nếu tính ngày, Uyển Uyển không có kinh nguyệt hơn đã một tháng, nhưng sau khi sinh, bệnh cũ quay lại và kinh nguyệt của cô ấy không chính xác, vì vậy anh ấy cũng không quan tâm lắm.

Chẳng lẽ thực sự có bầu?

Bình luận

Để lại bình luận