Chương 21

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 21

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhóm thanh niên trẻ tuổi đã đói, lần lượt rủ nhau đi ăn. Một số khác còn lại vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Mộc Trạch Tê cầm hộp cơm từ từ bước đến chỗ Nghiêm Kỷ.
Chơi bóng rất tốn sức, có người ngồi nghỉ trước quạt máy, trên người chỉ còn mỗi áo phông nhưng vẫn xốc lên vì quá nóng. Những học sinh nam không thích mang theo khăn giấy, ai cũng dùng tay lau mồ hôi.
Mộc Trạch Tê ném một gói khăn giấy cho lớp trưởng lớp 2 Vương Đại Hữu trong đám đông. Cậu ta cảm kích nhận lấy, lớn tiếng cảm ơn: “Trạch Tê cậu giúp tôi một việc lớn đó! Cám ơn nhé!”
Ngay lập tức, cả nhóm học sinh nam chạy theo lấy khăn giấy giống như vớt được cứu tinh.
Mộc Trạch Tê gật đầu, mỉm cười thể hiện không cần khách sáo, rồi đi qua đám đông đầy mùi mồ hôi.
Mộc Trạch Tê cố hết sức nở một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi bước đến chỗ Nghiêm Kỷ.
Vừa định đưa cho Nghiêm Kỷ một gói khăn giấy nhỏ nhưng thấy Nghiêm Kỷ dường như không đổ nhiều mồ hôi, anh vẫn đang mặc đồng phục thể thao dài tay màu trắng xanh, bọc mình lại rất kĩ càng.
Chiếc khăn giấy vừa được đưa ra liền rút lại, cô không dám ngẩng đầu lên quá cao, chỉ nhẹ nhàng nói với Nghiêm Kỷ: “Nghiêm Kỷ, cảm ơn cậu đã đưa tới về hồi tuần trước. Và…” Và sáng nay, anh đã giải vây cho cô.
Trong mắt Nghiêm Kỷ chứa đựng những cảm xúc không rõ, anh nhìn Mộc Trạch Tê cúi đầu mang dáng vẻ một mỹ nhân u buồn.
Sau khi anh đọc qua bài đăng, anh không muốn liên quan gì đến một cô gái như vậy.
Nhưng sáng nay khi anh đến, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu của cô, thấy cô bất lực đứng đó nắm lấy chiếc váy nhỏ của mình, anh hơi động lòng trắc ẩn.
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Mộc Trạch Tê hít một hơi thật sâu, ủ rũ vài phút rồi lấy hộp cơm màu xanh đậm ra đưa bằng cả hai tay: “Tớ và mẹ đã làm một ít thức ăn, hy vọng cậu…”
Ngay khi Mộc Trạch Tê sắp đưa hộp cơm cho Nghiêm Kỷ.
“Tớ không đồng ý! Mộc Trạch Tê!” Một giọng nói the thé cắt ngang hai người họ.
La Nam Nam cầm nạng hét lên một cách hùng hồn, còn Trần Triết cõng cô ấy trên lưng thì kiệt sức khi cố vội vã chạy đến.
Tiếng hét lớn khiến mọi ánh mắt trên sân bóng rổ đều đổ dồn về phía La Nam Nam.
La Nam Nam đột nhiên có cảm giác như thể mình đang cướp hôn trong một hôn lễ, phút chốc mặt cô ấy nóng lên.
Cô ấy lờ đi, ngượng ngùng cười, sau đó ngang ngược hét lên: “Mộc Trạch Tê! Khoai tây chiên trong siêu thị trường học giảm còn nửa giá! Chúng ta đi mua ngay đi!”
Mộc Trạch Tê??? Đám đông???
La Nam Nam ném nạng, lao thẳng tới kéo Mộc Trạch Tê bỏ chạy, không quan tâm đến ánh mắt khó hiểu của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ nhìn hai người đang chạy đi, đôi mắt tối sầm khó hiểu.
Cả hai chạy đến chỗ thao trường thể dục mới dừng lại. Hai người không thân nhau cho lắm, lại đứng đối diện nhau, không khí nhất thời có hơi gượng gạo.
Không chỉ La Nam Nam xấu hổ mà Mộc Trạch Tê cũng bối rối.
Trước tiên La Nam Nam mở miệng chân thành cảm ơn: “Mộc Trạch Tê, rất cám ơn cậu vì sáng nay đã không tiếc hy sinh tính mạng để cứu tớ.” Sau đó nghiêm khắc khiển trách: “Nhưng những chuyện như vậy rất nguy hiểm, cậu không muốn sống hả?!”
La Nam Nam biết mình hiện tại không thể quay lại thế giới của mình nữa, giờ phút này cô ấy buông xuôi chuyện mình xuyên sách để hòa nhập vào thế giới này. Lời nói của cô ấy bây giờ đầy thân thiết.
Mộc Trạch Tê cũng cảm nhận được điều đó, cô nhìn thẳng vào mắt La Nam Nam, ánh mắt sáng ngời, chân thành: “Tớ biết lần trước chính là cậu muốn giúp tớ. Cậu là người duy nhất nói đỡ cho tớ. Cảm ơn cậu, La Nam Nam.”
La Nam Nam lập tức bị bắn trúng tim đen. Vì một câu nói mà suýt chút nữa liều cả tính mạng ư, đây là người tuyệt thế đáng thương gì? A? La Nam Nam quyết định sẽ che chở cho Mộc Trạch Tê!
Mặt La Nam Nam nghiêm túc: “Mộc Trạch Tê, có thể khó tin, nhưng tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
Tiếp theo, La Nam Nam không sợ bị coi là kẻ điên hay tà giáo, mà nói với Mộc Trạch Tê về chuyện cô ấy xuyên sách và nội dung lớn khái của cuốn sách.
La Nam Nam nói tới nỗi miệng lưỡi khô khốc. Mộc Trạch Tê vẫn nghẹn họng nhìn trân trối, nghe xong trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi nghe xong, đầu của Mộc Trạch Tê như nhét vào 20.000 câu hỏi ứng dụng công thức. Lại thêm đầu óc như căng ra nhảy lên thình thịch giống như phải ghi nhớ tất cả các sách giáo khoa trong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.
“Ý của cậu là Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cậu nói, là nhân vật nam và nữ chính của thế giới trong cuốn sách 《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》? Mà tớ chỉ là nhân vật nữ phụ độc ác giúp bọn họ gia tăng tình cảm, luôn làm bộ làm tịch với nam chính, chuyên bị vả mặt, chuyên làm nổi bật nữ chính thiện lương ngọt ngào?”
Lần này đến lượt La Nam Nam ngẩn ra: “Mộc Trạch Tê… Cậu, cậu là người trên thế giới này, nhưng cậu có vẻ vô cùng tỉnh táo…sao cứ có cảm giác sai sai…” Sau đó cô ấy cẩn thận kiểm tra: “Liệu cậu có tin không? Cậu sẽ không gọi bệnh viện tâm thần tới bắt tới đấy chứ!”
“Tớ tin tớ tin! Tớ tin cậu!”
Mộc Trạch Tê kêu lên một tiếng, nắm lấy tay La Nam Nam vừa khóc vừa kể: “Nam Nam! Tớ khổ quá! Tớ tin! Hu hu! Người ta nói rằng người với người gặp nhau là do duyên số, vận mệnh đã sắp đặt mọi thứ rồi!”
“…” La Nam Nam đột nhiên cảm thấy, vai nữ phụ phản diện trong cuốn sách này, Mộc Trạch Tê, thật sự chỉ là một nữ sinh trung học mắc bệnh phản nghịch thích văn chương buồn bã không chính thống mà thôi.
Mộc Trạch Tê vẫn đang khóc lóc, khóe mắt đỏ hoe: “Nếu mọi thứ đều là giả, liệu tớ có thể lựa chọn cuộc đời mình lần nữa, có thể dũng cảm đối mặt với nó hay không.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận