Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tuy Mộc Trạch Tê là nữ phụ có vẻ ngoài và vóc dáng đều xinh đẹp đến bùng nổ, nhưng cô cũng chỉ là đứa trẻ trong gia đình bình thường của thế giới trong sách. Cô không có bối cảnh gia đình hoành tráng như nam chính Nghiêm Kỷ, cũng không có hào quang của nữ chính.
Thế giới trong sách chính là thế giới của cô, sẽ không vì cô hiểu ra mà thay đổi hoàn toàn.
Vì vậy kế hoạch của La Nam Nam chỉ có một chữ “bừa”, bừa đến mức đã kết thúc luôn phần diễn của Mộc Trạch Tê.
Vì hộp cơm lần trước bị chính Mộc Trạch Tê ăn mất nên Vạn Dung liền cho là Nghiêm Kỷ thích nên mừng rỡ như điên. Sau đó, ngày nào cũng tóm lấy Mộc Trạch Tê thức dậy sớm nấu cơm.
Mộc Trạch Tê…
Mộc Trạch Tê thực hiện theo 『Kế trì hoãn』 mà La Nam Nam nói.
La Nam Nam nói: “Trong sách nói hộp cơm bị Lâm Thi Vũ ăn, nhưng lại không nói cụ thể lần nào. Chúng ta phải tiêu diệt kẻ thù ngày từ trong trứng nước! Chỉ cần bảo đảm Lâm Thi Vũ không thể ăn được hộp cơm, vậy thì tình tiết truyện không phải sẽ không xảy ra sao!”
Cái cách “chân cách xa mặt đất, vi-rút sẽ không thể xâm nhập” này vậy mà lại khá có tác dụng.
Vì vậy, hai hộp cơm mà mỗi lần Mộc Trạch Tê mang theo đều bị chính mình tiêu diệt hết, cũng vì bản thân không tin người khác. Mộc Trạch Tê vừa báo cáo với La Nam Nam vừa lau nước miếng.
Bây giờ Mộc Trạch Tê cảm thấy rất vui vẻ, điều cô mong đợi mỗi ngày chính là thời gian ăn cơm.
Còn Vạn Dung thì nghĩ Nghiêm Kỷ là con trai, dạ dày lớn, vì vậy khẩu phần ăn mà bà chuẩn bị khá nhiều, cũng đồng nghĩa tất cả niềm vui của Mộc Trạch Tê cũng được tăng thêm.
Gắp một miếng thịt bò bít tết, lại gắp một miếng thịt kho cà tím, lại thêm miếng cơm trắng to, cơm trắng và nước sốt của món ăn hòa vào trong miệng đúng là sự kết hợp tuyệt vời. Nước sốt cà tím hôm nay do chính mình làm đúng là hoàn hảo. Mộc Trạch Tê phồng má nhai thật kỹ, vẻ mặt hạnh phúc. Thật ngon!
Các bạn trong lớp ít nhiều gì cũng đều biết Mộc Trạch Tê tập múa, rất chú trọng dáng người, nên khi thấy hai hộp cơm trước mặt cô thì mọi người đều ngạc nhiên.
Lý Vi lại càng vô cùng khiếp sợ, hỏi thẳng: “Mộc Trạch Tê, cậu thế này là sao?! Đau lòng muốn chết nên ăn uống quá độ à?”
Mộc Trạch Tê đang vùi đầu mải miết ăn, trả lời mơ hồ không rõ: “Ăn cơm.”
Lý Vi: “?”
Nghiêm Kỷ ngửa đầu uống nước nhưng mắt vẫn không quên nhìn chằm chằm quai hàm căng tròn của Mộc Trạch Tê, sau đó yết hầu chuyển động, nước uống vào còn cuốn theo những thứ khác.
Thấy Mộc Trạch Tê ăn ngon lành như vậy, anh cũng không nhịn được bật cười, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nắp hộp cơm của Mộc Trạch Tê, tờ giấy bên trên còn chưa kịp xé, viết: Phần của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ…
Lúc ban đầu là tin đồn truyền trong lớp, sau đó bắt đầu truyền trong trường, nói có một học sinh nữ thất tình, mỗi ngày đều mang theo hai hộp cơm để chữa lành vết thương.
Mộc Trạch Tê ăn xong, ngoại trừ đi tản bộ cho tiêu cơm ở sân thể dục, mỗi ngày còn ngồi trên khung xà thể dục cao cao ngắm nhìn xung quanh, im lặng suy nghĩ một lúc.
Bây giờ những ngày trôi qua của cô gần như không thay đổi. Áp lực học tập và cuộc sống vẫn nặng nề, nhưng cô cảm thấy đã nhẹ lòng hơn.
Nghiêm Kỷ giữ chức ủy viên giám sát an toàn của trường, thường xuyên sẽ đi kiếm tra khuôn viên trường, đúng lúc đi qua sân thể dục vắng vẻ, nhìn thấy Mộc Trạch Tê đang ngồi trên khung xà thể dục.
Ánh mặt trời rạng rỡ là tấm chiếu sáng thiên nhiên, Mộc Trạch Tê vốn trắng trẻo, cả người lúc này như đang phát sáng dưới ánh nắng. Mái tóc dài xoăn lọn như chùm hoa đung đưa trong gió, cặp mắt đẹp dường như lúc nào cũng chứa đầy sương mù lại bất giác chuyển động, nhưng lúc này ánh mắt đẹp đẽ lại trống rỗng.
Vì cô mặc đang mặc chiếc váy liền chữ A cổ bẻ hơi ngắn nên lộ ra bắp đùi trắng nõn, cộng thêm xà cao, càng khiến người ta tưởng tượng xa vời chỗ thầm kín dưới váy.
“Mặc váy thì đừng nên ngồi quá cao.”
Mộc Trạch Tê hoàn hồn, nhìn thấy Nghiêm Kỷ đang đứng phía dưới, trên cánh tay đeo huy hiệu “năm tốt”, ánh mặt trời chói chang không xua đi được vẻ đẹp trai trên gương mặt tuấn tú nhẵn mịn, trắng trẻo của anh.
“Xin lỗi, tớ sẽ chú ý an toàn.” Mộc Trạch Tê dịch mông, điều chỉnh tư thế chuẩn bị xuống dưới.
Chính vào lúc cô vừa di chuyển, đôi mắt tinh tường của Nghiêm Kỷ nhìn thấy tấm vải nhỏ màu trắng thấp thoáng ở nơi giữa thầm kín kia, con ngươi sắc bén tối lại.
Kể từ sau cái ngày La Nam Nam lôi kéo Mộc Trạch Tê chạy một cách khó hiểu, Mộc Trạch Tê cũng trở nên khác đi.
Dạo này cô thường chạy bộ, siêng năng, ai không biết còn tưởng rằng La Nam Nam đã chết, cô tới tưởng niệm nữa kìa.
Nghiêm Kỷ đưa tay muốn đỡ Mộc Trạch Tê xuống.
Không ngờ Mộc Trạch Tê lại nhảy thẳng xuống, còn ngã dập mông. Sau đó cô đứng dậy phủi váy, nói tạm biệt với Nghiêm Kỷ rồi nhanh chóng rời đi như chạy trốn.
Bàn tay đưa ra của Nghiêm Kỷ và lời chưa kịp nói đã bị bóp chết bởi hành động chạy trốn của Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ nhìn bóng lưng của Mộc Trạch Tê, lông mày nhíu lại thật chặt.
Khoảng thời gian này Mộc Trạch Tê vẫn không quên thực hiện theo cách『tránh xa nam nữ chính, tiến thẳng đến kết cục』mà La Nam Nam nói.
“Đừng lại gần vầng sáng của nam nữ chính, nếu bị vả mặt thì vai phụ sẽ trở nên bất hạnh.”
“Đừng cướp người đàn ông của nữ chính, không thì sẽ càng bất hạnh hơn.”
Những lời chỉ bảo của La Nam Nam vang rõ bên tai.
Mộc Trạch Tê thật sự tránh “thật xa” Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ, tuyệt đối sẽ không chủ động tới gần hai người họ, giữ khoảng cách hai mét.
Đây cũng là việc khó nhất.
Mộc Trạch Tê theo đuổi Nghiêm Kỷ thời gian dài như vậy, bây giờ đột nhiên từ bỏ, nói không khó là không thể nào.

Bình luận (0)

Để lại bình luận