Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trong lòng Nghiêm Kỷ bỗng thấy hối hận, người ôm chưa nóng đã không thấy đâu nữa.
Anh khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Chậc, đáng lẽ phải cưỡng chế giữ cậu ấy ở lại.”
Bác Trần ngồi ở ghế trước nghe vậy, trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ: hiếm khi cậu chủ nhà họ bằng lòng quan tâm để ý một người như vậy, sau này cô Mộc chắc chắn sẽ có phúc lắm đây.
Mộc Trạch Tê trở về nhà, mãi đến khi cửa phòng đóng lại, cảm giác mất mát và bất lực trong lòng mới trào ra. Cô thay bộ quần áo mà Nghiêm Kỷ đã đưa cho mình, không muốn nghĩ nhiều tại sao anh lại biết size đồ của cô mà lập tức bổ nhào vào ổ nhỏ của mình, khóc một trận cho thoải mái.
Tay Nghiêm Kỷ kẹp điếu thuốc, vươn ra ngoài cửa sổ, tay còn lại cầm di động, ngồi lặng trong xe ngắm những bức hình trong điện thoại. Thông qua thông qua camera giám sát trong phòng Mộc Trạch Tê mà anh mới lắp sáng nay, anh nghe thấy tiếng khóc của cô, cũng nhìn thấy dáng vẻ Mộc Trạch Tê lăn lộn trên giường giống như một con chạch ở trong bùn.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía nhà của Mộc Trạch Tê, vẻ mặt mờ mịt. Thông qua gương hai bên hông xe, Nghiêm Kỷ nhìn thấy một người phụ nữ mang thai chuẩn bị đi ngang qua, anh lập tức dập tắt điếu thuốc rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Tối hôm qua Mộc Trạch Tê thật sự rất mệt mỏi nên vẫn chưa trở lại bình thường, cô cứ như vậy khóc nức nở rồi ngủ thiếp đi.
Cả người Mộc Trạch Tê thả lỏng, mơ màng chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ấn mật mã mở cửa, tưởng rằng mẹ Vạn Dung đã trở về nhưng cô không thể nào mở mắt ra được.
Bỗng, cô bị vây trong vòng tay tràn đầy hương vị tươi mát, hơi thở ấm áp ẩm ướt trượt trên cần cổ nhạy cảm của cô truyền tới cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
Mơ sao? Đôi mi dài của Mộc Trạch Tê rung lên nhưng cô vẫn không thể nào mở mắt ra được.
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê vào trong lòng rồi cúi người hôn lên cổ cô, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên da thịt mềm mại của cô. Bàn tay ấm áp thăm dò vào trong vạt váy ngủ vuốt ve làn da trơn nhẵn của cô rồi trượt đến bộ ngực mềm mại nhẹ nhàng xoa nắn.
Nghiêm Kỷ biết cái gì gọi là ăn quen bén mùi, vốn dĩ anh chỉ định đi lên ôm và dỗ dành cô, nhưng khi nhìn thấy cô mềm mại thơm phức nằm ở trên giường, anh lập tức không nhịn nổi nữa, chỉ muốn thân mật với cô, chỉ hận không thể lập tức ăn cô.
Mộc Trạch Tê vô thức vặn vẹo, giãy dụa thân thể, khẽ rên rỉ một cách yếu ớt.
Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe như tiếng nước vang lên bên tai: “Khóc cái gì? Mới vậy thôi đã khóc, vậy chẳng phải sau này sẽ càng khóc nhiều hơn sao.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng và êm dịu nhưng lại làm cho Mộc Trạch Tê cảm thấy như tiếng thì thầm lạnh lùng và hung ác của ác ma…

Mộc Trạch Tê ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau mới từ từ thức dậy, trừ chiếc váy ngủ không hiểu sao lại nhăn như rong biển khô kia thì những thứ khác đều vẫn ổn.
Mộc Trạch Tê đã quen tự mình điều chỉnh lại cảm xúc, cả ngày thứ sáu Mộ Trạch Tê đều im lặng làm bài tập để ổn định lại tâm trạng.
Giữa chừng Nghiêm Kỷ gửi tin nhắn đến, Mộc Trạch Tê trả lời vài câu thì không muốn trả lời nữa, Nghiêm Kỷ cũng không nhắn thêm gì.
Mộc Trạch Tê rất muốn nói chuyện cùng La Nam Nam, nhưng cũng hiểu, thật ra người nắm tình tiết sách trong tay như La Nam Nam càng không có tự do so với nhân vật trong sách như cô, cô ấy có hệ thống, đôi khi còn bị cưỡng chế thực hiện nhiệm vụ.
Cô không muốn tạo thêm phiền toái cho La Nam Nam, đây là chuyện cô đã quyết định.
Sáng sớm chủ nhật, Mộc Trạch Tê cảm thấy sức khỏe của mình đã hồi phục lại, tràn đầy tinh thần đến lớn học thêm. Cô còn nghe nói Nghiêm Kỷ đã xin nghỉ ba ngày phép liền nên cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần cảm thấy lúng túng nữa.
Hai ngày nay, cuộc sống của Mộc Trạch Tê yên bình đến mức kỳ lạ, tạm thời không thể liên lạc với La Nam Nam, Nghiêm Kỷ cũng vắng mặt, còn Lâm Thi Vũ thì dạo gần đây tinh thần thường hay tụt dốc, Mộc Trạch Tê cũng từng hỏi thăm Lâm Thi Vũ nhưng cô ấy cũng chỉ lắc đầu cười khổ.
Gần đây ở chỗ làm lại nổi lên tin đồn về thân thế của Lâm Thi Vũ, ngay cả Mộc Trạch Tê cũng bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.
Trong nhà vệ sinh Mộc Trạch Tê nhận được cuộc gọi đến của La Nam Nam, trong lòng xem như yên tâm, giọng nói cũng trở nên hơi nghẹn ngào.
La Nam Nam vừa nghe đương nhiên tưởng là Mộc Trạch Tê bị uất ức, lại không biết làm sao an ủi cô, toàn nói những câu như ‘chỉ cần không chết, mọi thứ chỉ là vết thương ngoài da.’ hoặc là ‘Tê Tê rất dũng cảm không sợ khó khăn!’
Trong chốc lát đã chọc Mộc Trạch Tê vui vẻ, hai người nói chuyện cười đùa trong điện thoại.
Trong nhà vệ sinh Mộc Trạch Tê nghe vài người đang bàn tán về tin đồn của Lâm Thi Vũ, nói cô ấy có người mẹ làm tiểu tam, lại còn có người bố dượng giết người, tiếp đến lại bàn tới chuyện dạo gần đây không thấy Mộc Trạch Tê tiếp cận Nghiêm Kỷ nữa, chắc là do Nghiêm Kỷ hết chịu nổi cô rồi nên mới bảo cô tránh xa anh ra một trăm mét.
Còn có người nói Mộc Trạch Tê ăn liền một lúc hai hộp cơm nên Nghiêm Kỷ cảm thấy không nuôi nổi người phụ nữ tham ăn này, nên mới bảo cô tránh xa anh ra một trăm mét. Cô gái nói xong câu này thì cả đám người đều im lặng…
Đương sự Mộc Trạch Tê và La Nam Nam nghe thấy những lời này cũng …
“Nói đến lời đồn lớn, thật ra tớ có việc này rất muốn làm.” Mộc Trạch Tê nói.
Bây giờ Mộc Trạch Tê đi về phía vườn hoa nhỏ của trường học, bước đi của cô mang theo dáng đi “hiên ngang thẳng tắp của nữ phụ”. Từ xa cô đã nhìn thấy nhóm nhỏ ba nữ một nam đang ngồi tụ tập rất nghiêm túc ăn uống trên ghế đá, cô đang chuẩn bị qua đó vả mặt họ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận