Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Mộc Trạch Tê, dù cậu có cố gắng trốn tránh cỡ nào thì cũng không thể phủ nhận chuyện hai chúng ta đã ngủ với nhau được. Mối quan hệ này kiểu gì cũng sẽ biến chất thôi. Cậu có thể né tránh tôi, không tiếp xúc, không trả lời tin nhắn của tôi. Nhưng thân là đàn ông, nếu tôi bỏ mặc không thèm quan tâm cậu, cậu nghĩ có ổn không?”
Mộc Trạch Tê nhất thời không biết nên nói gì.
“Có muốn bôi thuốc không?”
“Có…”
“Ngồi xuống ghế đi.”
“Dùng tăm bông được không…”
“Nếu đưa tăm bông vào không đúng cách thì sẽ khiến vết thương nặng thêm.” Nói xong, Nghiêm Kỷ tiến lên, định ấn Mộc Trạch Tê ngồi xuống ghế.
Mộc Trạch Tê lầu bầu, nhanh chóng ngồi vào ghế sofa dài.
Nghiêm Kỷ quỳ một chân bên cạnh sofa cởi quần lót của cô, nâng chân cô gác lên vai mình, tư thế này khiến anh nhìn rõ huyệt nhỏ giữa hai chân cô.
Chuyện riêng tư ngại ngùng như vậy khiến Mộc Trạch Tê sợ mình sẽ căng thẳng quá mức. Biểu cảm của cô trở nên nghiêm túc, tự thôi miên chính mình, chỉ là bôi thuốc thôi mà, cứ xem như đang chữa bệnh đi!
Dưới hai môi lớn mềm mại trắng nõn như bánh bao là lỗ nhỏ hồng hào, nở rộ như đóa hoa.
Nghiêm Kỷ hít sâu một hơi, anh biết mình đang trong độ tuổi thanh niên trai tráng, bình thường cũng không phải người thanh tâm quả dục, ở những chuyện khác anh thừa sức kiềm chế, nhưng trong chuyện này lại hơi thiếu nhẫn nại.
Nghiêm Kỷ bôi thuốc vào ngón tay thon dài, từ từ đưa vào trong cửa huyệt, Mộc Trạch Tê căng thẳng, cả người run rẩy không ngừng, Nghiêm Kỷ ngẩng đầu lên hỏi: “Đau không?”
Không đau, nhưng cảm giác rất kì lạ. Mộc Trạch Tê mím môi, có chút bất an, nhưng cô vẫn thả lỏng cơ thể để Nghiêm Kỷ dễ dàng bôi thuốc. “Không… không đau, nhanh lên một chút…”
Nghiêm Kỷ tiếp tục cắm ngón tay vào trong, thuốc lỏng màu trắng trơn trượt lành lạnh có hiệu quả làm dịu, mị thịt bên trong huyệt nhỏ bị kích thích, xoắn lại, hút chặt lấy ngón tay Nghiêm Kỷ.
Cảm giác kì diệu ấy khiến Nghiêm Kỷ hít sâu, trong đầu bỗng nhớ đến những xúc cảm tuyệt vời đêm đó.
Yết hầu Nghiêm Kỷ chuyển động, ngón tay tiến vào bên trong lại chầm chậm rút ra ngoài, động tác nhẹ nhàng chậm rãi.
Khoái cảm tê dại như có như không trào ra theo động tác rút ra đâm vào của ngón tay Nghiêm Kỷ. Cái cảm giác mơ hồ, không rõ này khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, Mộc Trạch Tê lập tức co chân lại.
“Phải bôi đều mới được.” Nghiêm Kỷ mở miệng giải thích.
Ngón tay Nghiêm Kỷ rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài, trên bàn tay trắng nõn là những đường gân xanh nổi lên rất rõ.
Theo động tác cắm vào rút ra huyệt nhỏ của anh, gân xanh nổi lên nhìn rất quyến rũ. Ngón tay với khớp xương thon dài đưa vào trong dính đầy mật dịch, sau đó lại chậm rãi rút ra ngoài.
Cảnh tượng này như đánh vào điểm nào đó trong tim Mộc Trạch Tê. Ngón tay vừa nãy còn cầm bút viết bài giờ lại cắm vào huyệt nhỏ của cô, khiến cô vô cùng xấu hổ, phải dời mắt ra chỗ khác.
Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê, cất giọng khàn khàn: “Đẹp không? Cắm vào cho em xem nhé.”
Mộc Trạch Tê lập tức lắc đầu.
Ngón tay bên trong khuấy đảo huyệt nhỏ, thuốc mỡ màu trắng hòa lẫn với dâm thuỷ, theo động tác ra vào của Nghiêm Kỷ dần dần tràn ra ngoài, khiến người ta không tự chủ được mà nhớ về những kí ức đêm hôm đó.
Tim Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê đồng thời đập mạnh.
Nghiêm Kỷ hơi mím môi mỏng, hô hấp dồn dập, chuẩn bị tăng tốc độ. Anh lại lấy thêm thuốc, thử đưa hai ngón tay vào trong huyệt nhỏ.
Cơ thể Mộc Trạch Tê căng thẳng, cảm giác tê dại dần lan ra, khiến cô kêu lên thành tiếng: “A! Chỗ đó…”
Hai ngón tay khuấy đảo trong huyệt nhỏ, cắm rút. Ngón tay hợp lại cắm vào rồi lại giang ra mở rộng huyệt nhỏ chật hẹp, kỹ xảo thuần thục khiến huyệt nhỏ dâng lên từng đợt tê dại và co rút.
Ngón tay Nghiêm Kỷ không ngừng mở rộng huyệt nhỏ, mắt nhìn chằm chằm hai cánh môi và âm đế run rẩy, quyến rũ đến cực điểm. Nghiêm Kỷ đưa đầu lưỡi đến gần huyệt nhỏ chật hẹp đó, khẽ liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt tìm đến âm đế mẫn cảm trêu đùa.
“A…” Mộc Trạch Tê kinh ngạc, nơi nhạy cảm bị đầu lưỡi mềm mại trêu đùa khiến khoái cảm dâng cao. Nghiêm Kỷ liếm chỗ đó của cô? Mộc Trạch Tê biết con trai rất dễ kích động, bốn chữ “nổ súng cướp cò” vang lên trong đầu Mộc Trạch Tê.
Cả người cô run rẩy, bàn tay nhỏ bé đặt trên trán Nghiêm Kỷ muốn đẩy anh ra, ngăn lại động tác của anh. Nước mắt lưng tròng, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm nhũn: “Nghiêm! Nghiêm Kỷ… bôi thuốc không cần vậy đâu, không cần phải kĩ càng như vậy…”
Nghiêm Kỷ ngẩng đầu nhìn cô. Hai đùi trắng trẻo nõn nà đang gác lên vai anh, hơi run lẩy bẩy, mặt cô đỏ rực, đôi mắt long lanh như muốn khóc.
Nghiêm Kỷ rất quen thuộc với dáng vẻ này của cô. Giống như lúc nhỏ, biết rõ câu chuyện của anh đã dọa cô sợ chết khiếp, nhưng cô vẫn cố nén nước mắt nói: “Anh Nghiêm ơi, anh kể chuyện hay thật, nhưng không cần kể sinh động như vậy đâu.”
Sau đó chạy đi rót nước cho anh: “Anh Nghiêm kể chuyện lâu quá, uống nước đi.” Đôi mắt long lanh của cô chớp chớp, ân cần nói: “Anh uống chậm thôi, không sẽ bị sặc đó, anh Nghiêm.”
Nghiêm Kỷ nhỏ bé biết cô muốn dùng cách giả vờ ngốc nghếch này để cắt đứt câu chuyện đã dọa mình sợ của anh, nhưng anh vẫn rất vui vì được cô dỗ dành, cũng rất thích nhìn cô dỗ mình ngọt ngào như vậy.
Thế nên Nghiêm Kỷ cũng sinh lòng từ bi không kể chuyện dọa cô nữa mà cùng cô đi chỗ khác chơi.
Nhưng bây giờ….
Nghiêm Kỷ cúi đầu, tiếp tục liếm âm đế, ngón tay trong huyệt nhỏ ấn vào điểm G, nhanh chóng ma sát sau đó lại banh huyệt nhỏ đang co rút ra, khoái cảm bén nhọn lập tức nhấn chìm cả người Mộc Trạch Tê.
“A! Tớ…” Mộc Trạch Tê ngẩng cổ lên, cả người run rẩy, một dòng nước nóng bỏng chảy ra từ huyệt nhỏ, cô cao trao rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận