Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khi trở vào trong xe…
Tâm trạng của Mộc Trạch Tê tụt dốc, cả người không khác gì quả cà phơi sương, rũ đầu không muốn nhìn Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ thì lơ đễnh, thuận tay vén tóc của cô ra sau tai.
“Đây là lỗi của của tôi. Tôi không uống rượu, cũng không nổi điên, tôi chỉ ăn quen bén mùi, chỉ muốn “ăn” cậu mà thôi. Mộc Trạch Tê, cậu đừng tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình nữa. Cậu đau khổ là vì tên khốn như tôi đã ép buộc cậu, chứ không phải tại cậu.”
Mộc Trạch Tê bị sự dịu dàng khó hiểu của Nghiêm Kỷ làm cho giật mình đến mức trừng mắt há miệng ngạc nhiên. Hình như bản thân cô đã quên mất một sự thật rằng bản thân Nghiêm Kỷ vốn dĩ là người dứt khoát không sợ hãi.
“Nghiêm Kỷ, như thế không đúng. Quan hệ của chúng ta không phải là kiểu quan hệ có thể làm loại chuyện đó.”
Nghiêm Kỷ dửng dưng mở miệng: “Mộc Trạch Tê, tôi cũng không phải người không có dục vọng. Tôi là đàn ông, còn đang trong tuổi trẻ thanh xuân phơi phới. Trong đầu đàn ông tuổi này nghĩ nhiều thứ sắc tình dơ bẩn hơn cậu nghĩ nhiều, chỉ cần nửa người dưới cương lên thì coi như mất não. Sau khi từng thử qua chuyện tuyệt vời đó, tôi thật sự không nhịn được, tôi sẽ không buông tay cậu đâu.”
Mộc Trạch Tê không biết nên nói gì.
Trong đầu cô vẫn chiếu đi chiếu lại cảnh tượng đêm đó, nhưng Nghiêm Kỷ nói với cô rất rõ ràng rằng đêm cô trao đầu tiên của mình cho anh vì uống rượu loạn tính, chính là bắt đầu theo kiểu mập mờ không rõ ràng.
Mộc Trạch Tê không nói lời nào, trong lòng vô cùng phức tạp. Cô đẩy cửa xe, bước xuống, đi lên tầng mà không quay đầu lại.
Nghiêm Kỷ đẩy cửa xe, chạy theo Mộc Trạch Tê, kéo tay cô lại: “Nếu là do cái đạo đức dở hơi kia làm phiền cậu, khiến cậu không yên lòng thì chúng ta có thể công khai với thân phận người yêu.”
“Nhưng cậu đâu có thích tớ!” Sau khi nói xong, Mộc Trạch Tê liền cảm thấy hối hận vì sự ngu ngốc của mình.
Không thích cũng không ảnh hưởng tới chuyện lên giường.
Con gái thời kỳ trưởng thành cũng có ảo tưởng tình yêu của mình như Mộc Trạch Tê.
Ai cũng muốn có sự yêu thích tâm đầu ý hợp của đối phương, muốn có mối quan hệ thân mật nhưng trong sáng, muốn đẩy xúc động sinh lý đi thật xa, không cho phép cũng không muốn nó lộ ra ngoài, bởi vì nó sẽ làm ô nhiêm tình yêu cao quý.
Cô với Nghiêm Kỷ không có tình yêu chỉ có ham muốn, hai mối quan hệ hai tính chất khác nhau đủ để đánh vỡ ảo mộng tình yêu của mọi cô gái.
“Xem ra bản thân cậu cũng biết rồi.” Nghiêm Kỷ đặt hai tay lên gương mặt trắng nõn của Mộc Trạch Tê, khiến họ nhìn thẳng vào nhau.
Ánh mắt Nghiêm Kỳ sâu xa, nhìn chóp mũi cùng với đuôi mắt đỏ ửng của Mộc Trạch Tê, dáng vẻ trông như muốn khóc khiến anh rất muốn hôn cô, cắn cô.
Nghiêm Kỳ dỗ dành cô với giọng điệu trầm thấp: “Nói yêu cậu thì đúng là tạm thời còn chưa tới, nhưng nếu cậu muốn nghe thì tôi có thể nói cậu nghe. Cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ làm cho cậu.” Ngón cái quấn quýt đôi môi mềm mại của cô, tình dục dâng trào trong lòng, anh cúi đầu định hôn xuống.
Mộc Trạch Tê biết mình không đủ thông minh, cũng không đủ kiên cường.
Giáo dục từ nhỏ khiến cho Mộc Trạch Tê yếu đuổi, ỷ lại như một cây tơ hồng vậy.
Nhưng Mộc Trạch Tê biết mình không muốn. không chấp nhận một tình yêu không có sự yêu thương.
Cô quay đầu né tránh nụ hôn của Nghiêm Kỷ, động tác của Nghiêm Kỷ ngừng lại một lát.
Mộc Trạch Tê biết Nghiêm Kỳ ghét việc người khác đến gần mình có mục đích, giống như những nhà giàu có không thích người phụ nữ có lòng tham không đáy.
Mộc Trạch Tê khẽ hít sâu một hơi, sau khi lấy hết khí thế. Mặt mày hơi buông lỏng và tươi cười, ánh mắt quyến rũ hấp dẫn: “Cái gì cũng được sao? Nếu tớ muốn làm bà chủ nhà họ Nghiêm thì sao?”
Đôi mắt đào hoa nhỏ dài của Nghiêm Kỷ khẽ híp lại, nhìn thẳng vào nét mặt tươi cười của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê len lén liếc mắt nhìn thấy chân mày Nghiêm Kỷ khẽ nhíu lại, chắc hẳn anh lại mất hứng rồi, phải tiếp tục cố gắng mới được.
Cô nói với giọng điệu õng ẹo bén nhọn, không khác gì mấy người phụ nữ thích nịnh bợ trên tivi: “Nghiêm Kỷ, cậu cũng biết đó, trước giờ tớ tiếp cận cậu cũng chỉ là vì tớ ham mê quyền thế của nhà họ Nghiêm mà thôi! Tớ là người có dã tâm rất lớn, làm sao mà cam lòng chỉ làm “kẻ thứ ba” được!”
Thật ra Nghiêm Kỷ rất thích dáng vẻ này của cô, thấy cô không còn dáng vẻ quyến rũ thì biết thừa cô chỉ là đèn lồng giấy có lớp lót bên ngoài thôi. Đúng là diễn xuất vụng về mà.
Nghiêm Kỷ không nhịn được bật cười, đưa tay nhéo gương mặt cô tiện thể miết môi cô, giọng nói trầm xuống: “Thế theo ý cậu thì sau này chúng ta mà lăn giường thì tôi có thể tận tình mà bắn vào bên trong?”
Mộc Trạch Tê: “???” Cậu đang nói cái quái gì thế?
Nghiêm Kỷ phân tích một cách vô cùng nghiêm túc: “Dựa vào địa vị xã hội cùng với tài sản hiện nay của nhà họ Mộc, nếu cậu muốn gả vào nhà họ Nghiêm thì cậu phải vừa xinh đẹp vừa thông minh để ôm trọn lấy tôi, lại mẫu bằng tử quý* thì mới có một tí cơ hội.”
*mẫu bằng tử quý: mẹ sướng nhớ con
Đến cả cách làm sao để được gả vào nhà giàu cũng phân tích rất rõ ràng. Xấu xa, Nghiêm Kỷ thật sự rất xấu xa.
Mộc Trạch Tê giãy ra, đẩy tay Nghiêm Kỷ, lớn tiếng thốt lên: “Không có lần sau đâu!” Sau đó nhanh chân chạy mất.
Nghiêm Kỷ để mặc cho Mộc Trạch Tê chạy, đầu ngón tay ma sát với nhau, cảm giác trơn nhẵn của gương mặt kia dường như vẫn còn lưu lại trên tay.
Nghiêm Kỷ thầm than, lúc nào mới có thể tùy ý đẩy ngã bánh sữa nhỏ trơn mịn này đây?
Mộc Trạch Tê nằm trên giường lại che kín chăn.
Mộc Trạch Tê vẫn còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm nên trong lòng bây giờ rất hỗn loạn, chẳng thể nào giải quyết được hoàn cảnh khó khăn hiện tại của bản thân.

Bình luận (0)

Để lại bình luận