Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mới rạng sáng ngày hôm sau Mộc Trạch Tê đã lên tàu điện ngầm đến trường học, người đàn ông mặc áo hoodie nhàn nhã đi theo sau Mộc Trạch Tê như mọi lần.
Mộc Trạch Tê vừa mới bước ra hỏi hầm thì bắt gặp mấy cô học sinh con nhà giàu bước ra khỏi tiệm bánh ngọt boutique. Bọn họ vừa hay thấy Lâm Thi Vũ bước xuống từ trên một chiếc xe sang trọng, bèn xúm lại cười nhạo, lớn tiếng châm chọc: “Ai da, sao hôm nay cô chủ lại ngồi xe đi học thế này? Gia đình trúng số, lên đời hả?”
Cô gái nói chuyện tên là Lưu Tâm Ấu, Mộc Trạch Tê cũng biết, quan hệ cũng khá ổn.
Cô ta cũng là một trong những nữ phụ độc ác.
Lưu Tâm Ấu bện từng lọn tóc nhỏ, xỏ khuyên đầy tai, là một đứa “xã hội đen”, tính tình vô cùng đanh đá, vui buồn thất thường.
Lâm Thi Vũ cũng không tranh chấp, mắt điếc tai ngơ với lời châm chọc, nhanh chóng rời đi.
Lưu Tâm Ấu tức đến nhe răng trợn mắt, suýt nữa thì nhào tới đánh Lâm Thi Vũ.
Lưu Tâm Ấu đột nhiên nhìn thấy Mộc Trạch Tê, còn “ồ” một tiếng chào hỏi.
Trước đây Mộc Trạch Tê duy trì quan hệ như có như không với Lưu Tâm Ấu, cũng không chịu nổi tính thất thường có thể vạch mặt nhau bất cứ lúc nào của cô ta, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại.
Hôm nay, Mộc Trạch Tê cũng coi như vui vẻ.
Bởi vì không hiểu sao Nghiêm Kỷ rất bận, thậm chí còn không lên lớp. Dù sao thành tích của anh vẫn có thể giữ vững, người khác cũng không cảm thấy gì.
Anh chỉ vội vàng quay lại hai lần giữa giờ nghỉ, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Tê đang cúi đầu dò lại bài, vì thành tích tụt dốc mà khóc không ra nước mắt.
Lúc nghỉ giữa giờ, Mộc Trạch Tê cất bài tập giáo viên đã sửa xong.
Vô tình đụng trúng bàn học của mình, nhìn thấy mấy bức thư kẹp trong quyển sách ngoại khóa.
Mộc Trạch Tê cảm thấy khó hiểu, mở ra xem, là một bức thư tình cực kỳ trìu mến. Đó là bức thư tình Mộc Trạch Tê viết cho Nghiêm Kỷ lúc đầu óc đầy tình yêu nhưng không có can đảm đưa cho anh.
Một bức thư khác là thư ác độc nguyền rủa Lâm Thi Vũ.
Một lúc đụng chạm đến hai người, Mộc Trạch Tê không khỏi rùng mình.
“Cô Chu là cô của tớ, cô nói với tớ học sinh nghèo lớp mười hai đó bị vu oan, trong giây phút nóng giận nên mới làm người ta bị thương. Nghiêm Kỷ đã tìm ra bằng chứng chứng minh đó là phòng vệ chính đáng mới hủy khởi tố được.”
“Thật sao! Nghiêm Kỷ dịu dàng thật đấy!”
Hai cô gái trong lớp vừa bàn tán vừa bước vào.
Mộc Trạch Tê chỉ nghe thấy tên Nghiêm Kỷ đã chột dạ, tay chân luống cuống nhét vài thứ vào trong cặp, không kịp nhặt thứ kẹp trong sách bài tập.
Vào giờ tan học tối thứ sáu, phần lớn học sinh có hoạt động cuối tuần chỉ muốn về nhà, trường học nhanh chóng vắng lặng, chỉ còn thưa thớt mấy người.
Hôm nay Mộc Trạch Tê trực nhật, làm xong thu dọn rồi ra ngoài, nhận được tin nhắn của Nghiêm Kỷ.
[Hôm nay tôi có việc, không thể chú ý an toàn cho cậu. Bác Trần sẽ đón cậu ở cổng phía Đông trường. Yên tâm, không phải chiếc xe tôi thường đi. Biển số là ZXXXXX. Nếu không muốn thì tôi sẽ lấy cớ thành tích cậu tụt dốc nên giúp cậu học bù để tới nhà dì, tôi tin là chắc dì Vạn Dung sẽ hoan nghênh tôi lắm.]
Mộc Trạch Tê như lọt giữa sương mù, hôm nay có chuyện gì sao, cái gì mà không thể chú ý an toàn cho cô? Rồi lại nhìn mấy câu phía sau, lập tức bị kèm chặt, rất có phong cách của Nghiêm Kỷ…
Mộc Trạch Tê…
Nếu Nghiêm Kỷ đến nhà mình, e rằng mẹ sẽ mang cả thịt rồng ra cho Nghiêm Kỷ. Còn mình sẽ lại gần Nghiêm Kỷ sao, không được!
Mộc Trạch Tê chỉ có thể đi đến cửa Đông.
Lúc Mộc Trạch Tê đi dọc trên đường tìm xe thì thấy có mấy tên thô lỗ, tên dẫn đầu huýt sáo thật to, khạc nhổ một cái, lớn tiếng nói: “Alo! Nana à! Bảo anh em bọn tôi đi dọa một cô nhóc không hay lắm đâu!”
Giọng nói chói tai của Lưu Tâm Ấu vang lên từ đầu dây bên kia: “Tôi mà có chim thì còn cần mấy người nữa à?! Tôi đã nghe ngóng rồi, gần đây cậu ta hay đến “quán net Tư Học” trên Phố Đông, bọn tôi đi chặn đường cậu ta trước, mấy người mau đến đi. Nghiêm Kỷ đó không ở đây, tôi muốn xé nát con ả Lâm Thi Vũ buồn nôn này!”
“Được rồi! Được rồi! Bọn tôi đến Phố Đông đây!” Mấy tên con trai nhìn nhau một cái, nở nụ cười hèn hạ.
Mộc Trạch Tê bị tiếng cười chói tai này làm lòng lạnh buốt.
Khi nãy cô thấy Lâm Thi Vũ quả thật đã đi về phía Phố Đông. Lưu Tâm Ấu luôn không thích Lâm Thi Vũ, năm lần bảy lượt gây chuyện, bây giờ tìm mấy tên lưu manh xã hội đen, thật không biết định làm gì Lâm Thi Vũ.
Phía Đông trường trung học phổ thông Hoa Thịnh có một khu chung cư cũ, còn có một con đường cũ tên là Phố Đông.
Dù trường trung học phổ thông Hoa Thịnh quản lý nghiêm ngặt, nhưng nơi có người luôn có “giang hồ”, bình thường giữa học sinh với nhau cũng sẽ vì một số va chạm nhỏ mà ghi thù, lúc cuối tuần được nghỉ chính là lúc đám học sinh “giải quyết ân oán”.
Tất cả đều hẹn ở Phố Đông cũ kỹ để đánh nhau, ẩu đả, dù chưa đến mức vàng thau lẫn lộn nhưng cũng dần dần trở thành nơi tốt xấu lẫn lộn, cực kỳ hỗn loạn.
Mộc Trạch Tê không nghĩ đến Lâm Thi Vũ có phải là nữ chính hay không, liệu có thể chuyển nguy thành an được không, cùng là con gái nên không dám đánh cược những chuyện như thế này, rất có thể sẽ gặp tai vạ bất ngờ.
Mộc Trạch Tê ước chừng thời gian rồi vắt chân lên cổ mà chạy, hy vọng sẽ bắt kịp Lâm Thi Vũ và chặn cô ấy lại.
Còn La Nam Nam nằm trên lưng Trần Triết đang vội vàng chạy đến, hào hứng vừa mở miệng định nói mà không kịp gọi cô, sau đó không còn thấy bóng dáng Mộc Trạch Tê đâu.
Trần Triết ngạc nhiên kêu lên: “Đệt! Bình thường Mộc Trạch Tê mảnh mai, sao lại chạy như tên bắn thế!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận