Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

La Nam Nam… không hổ là Mộc Trạch Tê cứu mình trước kia.
La Nam Nam vỗ vai Trần Triết như vỗ ngựa: “Đuổi theo đi! Mau đuổi theo!” La Nam Nam lén chạy ra ngoài là vì một tình tiết quan trọng!
Trước đó Mộc Trạch Tê đã đến “quán net Tư Học” Phố Đông mấy lần nên biết đường, cô chạy xuyên qua một con ngõ cũ.
Lúc chạy ngang qua con ngõ yên tĩnh mát mẻ, Mộc Trạch Tê nhìn thấy một người đứng đầu ngõ. Anh đứng dựa vào tường, nửa thân trên bị bóng tối trong ngõ che khuất, chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài, đầu gối hơi cong, dáng vẻ tùy ý, dường như đang nói chuyện với ai đó.
Ngón tay dài kẹp điếu thuốc, bàn tay trắng nõn nổi gân xanh, ngón tay dài tiện tay gảy thuốc lộ ra đốm lửa đỏ tươi.
Mộc Trạch Tê cảm thấy bàn tay đó rất quen, nhưng không có thời gian nhìn rõ đã chạy đi.
Nghiêm Kỷ ngừng lại hút một hơi, nhìn tin nhắn bác Trần gửi đến: [Cậu chủ, không thấy cô Mộc.]
Anh vừa nhíu mày đã thấy một bóng hình màu trắng vụt qua như gió. Hình như đó là…
Mộc Trạch Tê nhìn thấy Lâm Thi Vũ vào “quán net Tư Học” từ phía xa, cô vội chạy đến kéo Lâm Thi Vũ lại. Lâm Thi Vũ bị kéo xuống đất, vẻ mặt không hiểu gì: “Cậu làm sao thế hả Mộc Trạch Tê?”
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tê đỏ bừng vì thiếu oxy, đầu óc không nghĩ kịp từ để diễn tả, trong đầu như trúng tà chú, hiện lên rất nhiều cảnh trong phim chống Nhật mà ông bà nội thường hay xem.
Mộc Trạch Tê sốt ruột đến bứt rứt, thốt ra: “Lâm Thi Vũ, mau đi với tớ! Đằng trước có kẻ địch muốn mai phục chôn sống cậu!”
Lâm Thi Vũ: “???”
Đám người Nghiêm Kỷ đi theo sau Mộc Trạch Tê?

Lâm Thi Vũ sửng sốt một lúc, lập tức phản ứng trở lại, hai cô gái giương mắt nhìn nhau sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng những con hẻm chằng chịt bên này thông với nhau, Lưu Tâm Ấu đã dẫn người từ quán nét Tư Học đến bao vây lại.
Lưu Tâm Ấu ngạc nhiên hỏi Mộc Trạch Tê sao lại ở đây. Mộc Trạch Tê mặt không đỏ tim không loạn nói chỉ đi ngang qua.
Lưu Tâm Ấu lập tức cảm thấy không phải cách hay, sợ Mộc Trạch Tê báo cảnh sát nên thử thăm dò hỏi: “Cậu không mật báo đấy chứ?”
Mộc Trạch Tê làm như không biết: “Cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào.”
Lưu Tâm Ấu bị chặn nghẹn họng.
Lúc Mộc Trạch Tê đến thì đã báo cảnh sát và nói rõ những chuyện xảy ra. Chú cảnh sát nói chuyện này chưa xảy ra nên chỉ có thể xem là tình huống giả, nhiều nhất chỉ được xem là tụ tập đánh nhau.
Nhưng chuyện đánh nhau ẩu đả ở trường trung học Hoa Thịnh thì khó xử lý. Học sinh ở đây đa phần đều không phú thì quý, thường bắt được người rồi lại bất đắc dĩ phải thả ra, còn phải xã giao đủ kiểu, tiêu hao lực lượng cảnh sát.
Cho nên nếu không phải là đánh nhau gây thương tích nặng ảnh hưởng đến tính mạng, thì cục cảnh sát xung quanh cũng làm như không thấy.
Một lát sau, lại có một nhóm người nữa từ từ đi vào hẻm nhỏ, có người còn hung hăng cầm đủ loại gậy sắt trong tay. Người xung quanh nhìn thấy một đám người như vậy sợ tới mức đều tránh đi.
Người cầm đầu là một học sinh nam tóc uốn xoăn lò xo, đi đường thuộc dạng giơ tay giơ chân, vẻ mặt lưu manh lại kiêu ngạo. Vừa nhìn thấy Lâm Thi Vũ đã liền lớn tiếng kêu lên: “Bắt lấy đứa Lâm Thi Vũ đó!”
Mộc Trạch Tê vừa thấy nhiều người như vậy, còn cầm theo vũ khí, vội vàng nhặt hai viên gạch từ đống rác bên cạnh lên, ước lượng rồi sau đó đưa cho Lâm Thi Vũ một viên:”Lâm Thi Vũ cậu đã từng đập côn đồ chưa?”
Lâm Thi Vũ nhìn cái người gọi là cầm đầu kia là cái người được gọi là em trai của mình, đẩy Mộc Trạch Tê bảo cô đi, lo lắng nói: “Mộc Trạch Tê, cậu đi nhanh đi! Những người này đến làm thật đấy!”
Mộc Trạch Tê vội đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, suýt nữa không cầm nổi viên gạch. Cô hỏi Lâm Thi Vũ: “Cậu tưởng đi được sao? Nhẹ thì bọn họ bao vây tớ, đánh cậu bị thương, nặng thì người nhìn thấy bọn họ hành hung cũng chạy không thoát. Đây lại là kẻ thù nào của cậu đấy?”
Lâm Thi Vũ tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Khải: “Lâm Khải. Là con trai của cái người tôi gọi là bố ruột đấy.”
Lâm Khải đi lên trước, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Ai cũng đừng hòng chạy thoát! Lâm Thi Vũ! Đứa đê tiện chết tiệt! Dám xúi ông già khóa thẻ của tao!”
Mộc Trạch Tê thầm than, lại là một tên nhóc lớn xác đầu óc bị bệnh. Thế mà lại tổn thương chị gái chung DNA với mình như vậy, cho dù Lâm Thi Vũ không được chào đón thì cũng chảy chung dòng máu cùng bố, khi đó thì không chỉ là khóa thẻ thôi đâu.
Mộc Trạch Tê nhìn thấy bên cạnh dựng mấy chiếc mô tô thì nghĩ đến đạp hư đồ của chủ đồ trước, đến lúc đó gây chuyện ầm ĩ lên, lấy cớ cố ý phá hoại tài sản báo cảnh sát, mới thoát thân được.
Cô trở tay đập viên gạch lên một chiếc mô tô trong số đó, chỗ xilanh trước xe bị đập lõm vào trong.
Lưu Tâm Ấu nhìn thấy thì nổi điên, tức giận mắng: “Mộc Trạch Tê cậu có bệnh hả, sao đập xe yêu quý của tôi! Cậu với Lâm Thi Vũ cùng một giuộc với nhau! Tôi với cậu không đội trời chung!”
Mộc Trạch Tê vô cùng kinh ngạc, không phải chứ! Cách thì là cách tốt, nhưng lại vừa khéo đụng trúng vào chỗ phát lửa giận của đối phương!
Học sinh nam tóc quăn đó nhìn thấy Lưu Tâm Ấu, đương nhiên cũng kéo vào chung một nhóm: “Này? Có thù hả? Tính chung một lượt đi.”
Lâm Khải quay đầu bỗng nhiên nhìn thấy Mộc Trạch Tê, ánh mắt phát sáng. Một đôi mắt đặc quánh dính chặt trên người Mộc Trạch Tê, cậu ta ho khan một tiếng: “Lâm Thi Vũ, nếu cô giới thiệu cô gái bên cạnh cô cho tôi chơi, có lẽ tôi còn có thể suy nghĩ mà nhẹ tay với cô một chút.”
Lập tức trong đám người đều vang lên tiếng huýt sáo và tiếng cười đáng khinh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận