Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau đó nam phụ đã để ý đến nữ chính, tiện thể phát hiện ra bộ mặt xấu xí của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê tự hại mình thành công và lần nữa mang danh “bạn tốt” với Lâm Thi Vũ.
“Nhưng tình tiết kịch bản đã bị cậu dùng bom xóa sổ. Bây giờ cậu chỉ cần đưa bức thư ác ý đó cho Lý Thuần xem là được.”
“Được.”
“La Nam Nam, cậu thật tuyệt vời! Sao cậu biết là hôm nay mà đến đúng lúc vậy.” Mộc Trạch Tê vừa ngưỡng mộ vừa nghi ngờ.
La Nam Nam thở dài: “Hệ thống chết tiệt có cảnh báo trước! Hệ thống chết tiệt kia đôi khi cũng tốt, nhưng tốt hơn là đừng có. Cứ để chị đây lo đi.”
Cảm giác này thật sự rất tuyệt, Mộc Trạch Tê hạnh phúc đến mức ôm vai La Nam Nam cười ngọt ngào. La Nam Nam nhân cơ hội sờ má của Mộc Trạch Tê, làn da mịn màng, mềm mại và mát mẻ của cô thật sảng khoái.
La Nam Nam đột nhiên nói: “Haiz, Trạch Tê, cậu có biết ở lối vào tàu điện ngầm của trường có một loại bánh ngọt màu trắng sữa rất giống cậu không.”
“Hả? Gì cơ?”
Nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ xa, Mộc Trạch Tê và La Nam Nam trở nên căng thẳng. La Nam Nam chân không thuận tiện nên Mộc Trạch Tê đã giấu La Nam Nam trong một con hẻm tối, còn cô tự mình đi kiểm tra tình hình.
Mộc Trạch Tê rời đi không bao lâu thì tình cờ gặp Lưu Tâm Ấu dẫn theo người đến đây. Lưu Tâm Ấu yêu cầu Mộc Trạch Tê bồi thường chiếc xe ông xã yêu quý của mình, nếu không cô ta sẽ liều mạng với Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê nhớ đến viên gạch của chính mình, chỗ lõm lớn lớn đó, đúng là thù không đội trời chung.
Mộc Trạch Tê có thể đối phó được với tính khí nóng nảy của Lưu Tâm Ấu, làm theo ý của cô ta, vừa quan tâm vừa dịu dàng. Hai người cứ qua lại như thế vài lần, tâm trạng của Lưu Tâm Ấu trở nên bình tĩnh hơn.
Cô ta nói với Mộc Trạch Tê rằng Lâm Khải là người lên xe cấp cứu, nghe nói cậu ta vô tình bị ngã đập trúng đầu.
Nghe nói không phải Trần Triết và Lâm Thi Vũ, mà là con cóc ghẻ hung ác bị xe cứu thương chở đi, cuối cùng Mộc Trạch Tê cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên phải trả tiền bồi thường rồi. Mộc Trạch Tê đã thành tâm thành ý xin lỗi Lưu Tâm Ấu nhiều lần: “Chiếc xe ông xã yêu quý của cậu bao nhiêu tiền? Tớ sẽ đền.”
Lưu Tâm Ấu tức giận nói: “Khoảng một triệu!”
“Một triệu!” Nghe thấy con số trên trời này, Mộc Trạch Tê giống như sấm nổ bên tai, đầu óc ong ong. Bản thân đã làm cái gì! Chân của Mộc Trạch Tê nhũn ra, chẳng may dẫm phải một hòn đá dưới đất sắp phải ngã mạnh xuống đất.
Người thanh niên đẹp trai với cái đầu đinh đột nhiên xuất hiện và lấy tay đỡ nhẹ cô, Mộc Trạch Tê mới không bị ngã.
Mộc Trạch Tê nhìn thanh niên đầu đinh đẹp trai tuấn tú, hai lông mày lưỡi kiếm rậm rạp, nụ cười trên môi cong lên, nhưng cậu ta lại có khí chất bất cần, trông khuôn mặt lúc nào cũng xấu xa nham hiểm.
“Ồ, em gái có sao không.” Cậu ta nhướng mày, gọi em gái ngọt xớt, không hề lỗ mãng, gọi một cách thân thiết như gọi em gái thực sự, mang cho người ta cảm giác thoải mái nhưng đúng mực.
Con ngươi của Mộc Trạch Tê đột nhiên co rút lại, trong lòng đột nhiên chấn động: “Không, không sao, cám ơn.”
Rồi cô cứ nhìn anh ta, trong lòng Mộc Trạch Tê chợt nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
“Sẽ bồi thường, đến lúc đó sẽ có người tới thương lượng cụ thể với cậu. Cậu có thể đi.” Nghiêm Kỷ lạnh lùng nói rồi sải bước đi tới.
Tại sao Nghiêm Kỷ lại có mặt ở đây?! Nếu để Nghiêm Kỷ trả thì tự cô trả được rồi! Mộc Trạch Tê định mở miệng từ chối.
Lý Thuần đã đáp lại: “Đúng vậy, thứ mà tên này có là tiền và sẽ đền cho cậu, đền cho mẫu xe mới nhất, yên tâm đi. Tớ cũng có thể giúp cậu xem có thể sửa chữa thùng xe không, tuy có thể sẽ để lại một chút dấu vết. ”
Gần đây Lý Thuần hay “lăn lộn” ở đây, một con người trượng nghĩa. Mặt mũi anh ta cũng đẹp trai như Nghiêm Kỷ, nhưng tính tình ngang ngạnh không chịu gò bó, vì vậy mà một phát đã đánh trúng trái tim nổi loạn của Lưu Tâm Ấu.
“Được thôi, anh Lý Thuần!” Lưu Tâm Ấu không còn kiêu ngạo nữa mà trở nên õng ẹo.
Anh Lý Thuần? Mộc Trạch Tê quay đầu lại nhìn thiếu niên đầu đinh, Lý Thuần ư? Vậy ra đây là Lý Thuần?!
Nghiêm Kỷ đi thẳng đến trước Mộc Trạch Tê để chặn ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lý Thuần, anh vươn tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại của cô kéo cô về phía mình, nhào nặn cặp mông đào của cô một cách mãnh liệt với sự ghen tị và bất mãn.
Khi nhìn thấy anh thì sợ hãi, khi nhìn thấy chàng trai khác liền sáng mắt nhìn chằm chằm vào người ta. Nghiêm Kỷ lạnh lùng hậm hừ trong lòng, cô không trung thực và cũng không nghe lời.
Mộc Trạch Tê cảm thấy bối rối trước mặt bao nhiêu người! Cả Nam Nam và Lâm Thi Vũ đều ở gần đó, Mộc Trạch Tê vỗ lên tay anh ra hiệu cho anh buông ra.
Mộc Trạch Tê cũng ngửi thấy mùi khói nhạt trên người Nghiêm Kỷ, chợt nhớ tới bóng dáng cô nhìn thấy ở ngõ hẻm lúc trước, không biết đó có phải anh không, hay vừa rồi đúng là Nghiêm Kỷ.
Cô càng chống cự thì Nghiêm Kỷ càng siết chặt hơn, anh kéo Mộc Trạch Tê vào sát người mình, thiếu điều bóp chết cô.
Mộc Trạch Tê quay đầu nhìn Lý Thuần và những người khác, thấy Lý Thuần và Lưu Tâm Ấu đang say sưa trò chuyện về chiếc xe, không để ý đến họ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Kỷ nhìn theo hướng ánh mắt của cô, chế nhạo nói: “Lúc trước không phải cậu nói giữa hai chân bị đau sao, làm thêm một lần cũng không chịu, còn khóc lóc không muốn đến đòi sống đòi chết. Bây giờ chạy cũng nhanh thật, suýt nữa không thấy bóng dáng đâu, mà cũng không nói với tôi một tiếng.”
Mộc Trạch Tê che miệng của Nghiêm Kỷ, bối rối nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai nghe thấy. Cô nhìn chằm chằm vào anh, hạ âm lượng xuống: “Tớ đã nói rồi, chuyện này chỉ có chúng ta biết, sao cậu lại nói lớn như vậy!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận