Chương 58

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 58

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô ưỡn mông lên để tránh những cú thúc mạnh của côn thịt.
Nghiêm Kỷ ngậm lấy hai đầu vú sưng đỏ, thở hổn hển và nở nụ cười: “Đừng xấu hổ, anh biết là ở đây.”
Anh dựng thẳng thắt lưng, quy đầu cực lớn dập vào điểm G, đẩy tới đẩy lui lại đâm vào tử cung.
Sau đó anh lại hướng về điểm G rồi đâm vào
“A… a!” Những bộ phận nhạy cảm và dễ bị tổn thương nhất bị tấn công, khoái cảm tràn ngập cơ thể xâm nhập vào tận xương tủy.
Đầu óc Mộc Trạch Tê trở nên trống rỗng, cô há hốc mồm, cơn cực khoái không thể kiểm soát cuốn cô đi như một cơn sóng thần.
Nghiêm Kỷ rút côn thịt ra chà xát vào cửa huyệt ngứa ngáy tê dại. Chờ Mộc Trạch Tê tỉnh táo chút, anh lại đẩy mạnh vào điểm G và tử cung, thâm nhập thật sâu và thật mạnh lần nữa.
Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, thân thể Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn mềm nhũn, cả người run lên bần bật.
Với kỹ thuật điêu luyện anh liên tục đâm không ngừng khiến cô mê man bất tỉnh, huyệt nhỏ co giật từng cơn.
Cô ngẩng đầu, thân thể mềm mại buông lỏng để mặc cho Nghiêm Kỷ ôm cô và đâm cô, miệng cô rên rỉ đứt quãng.
“Muốn… ôi… đừng làm thế nữa… ôi… làm ơn… muốn…” Mộc Trạch Tê ngẩng đầu lên, nước dãi giàn giụa, khóc đến thở không nổi.
Sự tra tấn tình dục này đã làm tan nát hoàn toàn thần trí của Mộc Trạch Tê và làm tan nát ý chí của cô. Nghiêm Kỷ đã đánh tan sự kiêu ngạo và chí khí của cô.
“Được rồi. Nếu như muốn anh Nghiêm làm, vậy bây giờ anh Nghiêm sẽ không làm Tê Tê như vậy nữa.” Nghiêm Kỷ hơi đau lòng mà liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dỗ dành cô.
Mộc Trạch Tê mềm nhũn dựa vào trong ngực Nghiêm Kỷ, cô ôm bụng khóc thút thít, cô cảm thấy mình không có chí khí, chưa gì đã đầu hàng.
Nhưng cô thật sự không thể chịu đựng được, côn thịt nóng bỏng vẫn đang điên cuồng khuấy động bên trong cơ thể cô, vừa nóng vừa cứng, làm cho bên trong nóng đến nhũn ra, như thể muốn đâm xuyên qua cơ thể.
Lúc trước, khi tập mở mở hông mở chân đau đến thế nào vẫn chịu đựng được, riêng khoái cảm đau đến hồn bay phách lạc này Mộc Trạch Tê không thể chịu nổi.
Đúng là sẽ bị cưỡng hiếp đến chết… Mộc Trạch Tê sợ hãi.
Cuối cùng, cuộc quan hệ tình dục kết thúc khi Mộc Trạch Tê khóc vì đói, Nghiêm Kỷ mới buông tha cho cô.
Anh giữ chặt cái eo mềm mại không còn nâng nổi của cô, mặt khác anh cuộn lấy đầu lưỡi non nớt của cô mà mút, đẩy nhanh tốc độ đâm vào, sau đó xuất một lượng tinh dịch đặc sệt vào trong tử cung của cô.
Mộc Trạch Tê ngã xuống, ôm lấy cái bụng đầy tinh dịch của mình, lại bắt đầu khóc.

Trong phòng của Nghiêm Kỷ, hai người ngồi cạnh bàn trà.
Nghiêm Kỷ cầm chiếc thìa chậm rãi đút cháo cho Mộc Trạch Tê, còn thổi mấy hơi mới đưa tới bên miệng cô. Anh nhìn chằm chằm vào cô, Mộc Trạch Tê mắt không liếc, miệng không nói, miễn cưỡng húp cháo, anh biết cô đang tức giận.
Cô ăn cháo rất nhanh, dường như có thể ăn ba bát, chỉ là không tình nguyện đến đây.
Mộc Trạch Tê giận dỗi nhưng vẫn phải ăn. Lần chạy hôm nay có thể so sánh với cuộc thi chạy nước rút một trăm mét, lại bị Nghiêm Kỷ dày vò lâu như vậy, Mộc Trạch Tê thật sự rất đói.
Cô rất thích món cháo nấm hương với hải sản này, cô cũng chẳng muốn đôi co với Nghiêm Kỷ là cô có tay, có thể tự ăn nữa, anh thích phục vụ vậy cô sẽ theo ý anh, Mộc Trạch Tê cô chỉ muốn ăn no, bổ sung thể lực.
“Có muốn ăn món gì nữa không? Từng này là được rồi à?” Nghiêm Kỷ đặt thìa xuống, ngón tay thon dài lột vỏ tôm, nhúng ngập súp đút cho Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê cũng ăn từng miếng một, kiềm chế một lúc vẫn không chịu được liền chế nhạo: “Cậu Nghiêm cũng có lúc biết chăm sóc người khác à.”
Nghiêm Kỷ không ngừng động tác bóc tôm, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lúc này của Mộc Trạch Tê.
Cô mặc bộ váy ngủ mà Nghiêm Kỷ thích, chỉ là chiếc váy màu đen đơn giản với vải dệt mềm mại, nhưng cô mặc vào lại vừa quyến rũ vừa đơn thuần. Chiếc váy ngủ làm lộ ra da thịt trắng như tuyết, vẫn còn ngưng đọng hơi nước sau khi tắm, gương mặt vô cùng tuyệt đẹp.
Như ẩn như hiện nửa vòng cung của bộ ngực sữa, vẫn còn sót lại dấu hôn từ lần ân ái trên xe, tất cả đều do anh để lại. Dáng vẻ như bị chà đạp khiến khí thế vừa dâng lên của Mộc Trạch Tê có thêm vài nét đáng thương.
Trong lòng Nghiêm Kỷ rất thỏa mãn, Mộc Trạch Tê là người phụ nữ của mình.
Nghiêm Kỷ muốn đè cô dưới thân mình, làm đến khi cô khóc lóc cầu xin. Anh càng muốn đặt cô trong lòng, can tâm tình nguyện dỗ dành. Cô bị làm nên chắc chắn sẽ rất đau và chịu khổ, dỗ dành cô là được.
Nghiêm Kỷ lột vỏ tôm đưa tới miệng Mộc Trạch Tê: “Lúc làm tình sướng đến mức khóc lóc gọi anh Nghiêm, bây giờ lại gọi cậu Nghiêm sao?”
Nhắc tới chuyện này thì Mộc Trạch Tê lại nghẹn ngào, rốt cuộc là ai bắt ép cô phải gọi chứ, cô lắc đầu không cho anh đút: “Tớ muốn về nhà.”
“Xem ra cậu đã no rồi, chúng ta tiếp tục.” Nghiêm Kỷ không quan tâm, anh lau tay xong liền đứng dậy bế Mộc Trạch Tê đi về phía giường. Mộc Trạch Tê nhìn thấy chiếc giường liền biết anh muốn làm gì, chân bắt đầu run rẩy, cô không muốn, la hét bên vai Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ mặc cho cô làm loạn, nới lỏng tay, giả vờ buông tay để hù dọa cô.
Tay lắc lư dọa Mộc Trạch Tê ôm chặt lấy Nghiêm Kỷ, anh rất cao, nếu rơi xuống thì có thể sẽ bị tàn tật. Mộc Trạch Tê lại khóc lóc trách bản thân không biết phản kháng một chút nào.
Nghiêm Kỷ bật cười, bàn tay vỗ cặp mông nảy nở của cô một cái “bốp”, anh thích nhất dáng vẻ biết thức thời của cô.
Mộc Trạch Tê lại bị đè xuống giường, ngón tay dài của Nghiêm Kỷ kéo dây váy cô xuống. Bộ ngực sữa trắng đến mê người lắc lư lộ ra. Nghiêm Kỷ hôn gương mặt nhỏ nhắn, liếm đôi môi ướt, men theo cần cổ hôn tới nơi mềm mại của cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận