Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghiêm Kỷ biết bản thân mình vẫn chưa hiểu tình yêu là gì, anh ích kỷ, liều lĩnh và lạnh nhạt, nhưng anh không thể không có Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ càng nghĩ, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo, cánh tay anh bất giác siết chặt.
Mộc Trạch Tê đang trong giấc mộng chợt cảm thấy không thoải mái, cô không khỏi dùng mặt cọ vào bộ đồ ngủ đang rộng mở, để lộ ra bộ ngực trần của Nghiêm Kỷ. Cảm giác mềm mại khi làn da cọ vào nhau khiến Nghiêm Kỷ lấy lại tinh thần.
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, đưa ngón tay lướt qua khuôn mặt dịu dàng của cô, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô. Anh đột nhiên tự cười nhạo mình, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh đã căng thẳng quá rồi.
Bây giờ cô đang ở đây mà.
Nghiêm Kỷ vén chiếc váy ngủ hai dây của Mộc Trạch Tê ra, nhìn vào phần hông có bộ đồ lót màu đen gợi cảm, đó là quần lót anh đã mua để cho cô thay, rất hợp với cô.
Mộc Trạch Tê định tự mặc nó, nhưng Nghiêm Kỷ lại tùy tiện tóm lấy, lau sạch dâm thuỷ của cả hai đã trộn lẫn vào nhau.
Mộc Trạch Tê không muốn mặc nó, ngập ngừng nói nó quá thiếu vải, không có hiệu quả cách ly tiếp xúc giữa đồ lót và đồ bên ngoài. Nghiêm Kỷ nói có thể che là được rồi, rồi anh muốn tự mình mặc cho cô. Mộc Trạch Tê lập tức từ chối, nói đồ lót trông hơi khiêu gợi, không giống đồ lót bình thường.
Những gì Nghiêm Kỷ muốn chính là sự khiêu gợi sau khi cô mặc nó vào.
Mộc Trạch Tê không thể chịu được lời đe dọa biến tướng của Nghiêm Kỷ: “Nếu không mặc thì cứ để không vậy đi. Cũng tốt, tách chân ra là đã có thể không chút trở ngại tiến vào rồi.”, nên cô liền biết co biết duỗi mà ngoan ngoãn mặc vào.
Nghiêm Kỷ vòng tay qua eo Mộc Trạch Tê, đưa tay chạm vào eo và mông xinh đẹp.
Một mảnh ren nhỏ che chắn ở nơi cửa huyệt kia, dây quần mỏng vừa vặn bao gọn lấy vùng eo trên mông buộc lại thành hình nơ bướm làm vùng mông eo đẫy đà cân xứng của cô hằn lên một khe dây quần gợi cảm, nút buộc hình nơ bướm ở nơi xương chậu gợi cảm càng làm lộ thêm nét quyến rũ và vô cùng gợi dục.
Những sợi tua rua trắng muốt như ngọc men dọc theo đường dây quần gợi cảm bị kẹt ở vùng mông eo, đảo quanh vùng âm đế nhạy cảm được che chắn bởi lớp vải mỏng manh giữa hai chân.
Quả nhiên, vóc dáng cộng với tư thế gợi cảm của Mộc Trạch Tê mặc là đẹp nhất.
Khung xương mảnh mai, gợi cảm và đẫy đà, khi nhìn vào thì thì rất xinh xắn, khi sờ vào thì mềm mại, quả nhiên là một báu vật trời sinh.
Trong phòng anh còn có những cái khác nữa, đến lúc đó sẽ bắt cô mặc từng cái cho anh xem.
Yết hầu của Nghiêm Kỷ chuyển động, anh lại muốn rồi.
Bàn tay đúng lúc muốn vén mảnh vải nhỏ, đi vào nơi khiến người ta mê mẩn đó.
Mộc Trạch Tê đột nhiên mở mắt ra nhìn Nghiêm Kỷ, ho nhẹ một tiếng, tức giận nói: “Anh mà còn làm nữa, tớ sẽ chết cho cậu xem.”
Nghiêm Kỷ nghe giọng nói hơi khàn của Mộc Trạch Tê thì liền đứng dậy đi rót nước, bế cô lên và đút cho cô uống từng một chút. Sau đó anh mới dỗ dành cô: “Được rồi. Tôi không làm nữa, bên trong bị thương rồi à? Lát nữa bôi thuốc cho cậu nhé.”
Mộc Trạch Tê thử di chuyển chân, ngoại trừ hơi đau nhức ra thì không bị thương.
Khi Mộc Trạch Tê tắm rửa xong, Nghiêm Kỷ đã gọi thím Lý mang thức ăn đến và dọn ra sẵn.
Hai người lại ngồi ở trên bàn cà phê ăn cơm, Mộc Trạch Tê lần này không chịu cho Nghiêm Kỷ đút, Nghiêm Kỷ cũng không ép buộc. Nhưng anh nhất định phải ôm cô, ôm cô vào lòng, ngồi cùng với nhau, chậm rãi từ tốn ăn sáng.
“Nghiêm Kỷ… nhất định phải như thế này sao?!” Mộc Trạch Tê ở trong lòng của Nghiêm Kỷ, cả người cứng đờ. Có cần phải khoa trương như vậy không chứ?
“Sao thế? Không thoải mái sao? Vậy tôi ôm cho cậu ăn trước, cậu ăn xong thì tôi sẽ ăn.” Nghiêm Kỷ vẫn không chịu buông tha, để bát xuống, ôm cho Mộc Trạch Tê ăn trước.
Vấn đề không phải là thoải mái hay không, chỉ là cô thật sự không thích ứng được với Nghiêm Kỷ hiện tại, Mộc Trạch Tê không thể chịu được sự thay đổi như vậy…
Hơn nữa cô cũng cảm thấy Nghiêm Kỷ còn “dính người” hơn trước, chính là kiểu chỉ mong sao luôn có người dỗ dành mình.
Sao thế này…
Dĩ nhiên Mộc Trạch Tê sẽ không để Nghiêm Kỷ chịu đói. Anh rất kén ăn, nếu để nguội có thể anh sẽ không ăn. Mộc Trạch Tê đưa lại cái bát cho Nghiêm Kỷ, hai người ngồi dính với nhau, cùng nhau dùng bữa.
Sau bữa ăn, bầu không khí đã trở nên yên lặng, cả hai chỉ có một mình, Nghiêm Kỷ đã bắt đầu động tay động chân.
Cái đầu đầy tóc vùi vào giữa cổ, ngậm lấy lưỡi giữa hai hàm răng, rồi cọ xát kín kẽ với nhau, bàn tay to thoáng chốc đã mò vào trong bộ ngực ở dưới chiếc váy hai dây.
Mộc Trạch Tê chỉ có thể nghiêng đầu, nhưng cô không dám chọc giận Nghiêm Kỷ, vì đến cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ là mình mà thôi. Vì để tránh né Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê đã mở miệng và đề nghị đi ra ngoài tản bộ cho tiêu thức ăn.
Ngoại trừ việc không cho Mộc Trạch Tê nói về nhà, phải ở lại đây, không được phép từ chối thân mật. Nghiêm Kỷ gần như đồng ý mọi yêu cầu của cô, cả hai giống như đôi tình nhân đang yêu nhau đằm thắm.
Hai người thay áo ngủ, Nghiêm Kỷ còn đổi váy cho Mộc Trạch Tê, chiếc váy đỏ như hoa hồng dài đến đùi, ở ngực và váy được may kiểu cánh hoa và lá xếp chồng lên nhau giống như nở rộ, vô cùng tuyệt đẹp.
Mộc Trạch Tê lập tức trông giống như yêu tinh hoa quyến rũ.
Cô không trang điểm, không dùng son phấn, làn da trơn bóng trắng nõn như nước trong veo.
Lại trong trẻo như tinh tinh hoa.
“Nghiêm Kỷ, vì sao cậu có nhiều quần áo nữ như thế.” Mộc Trạch Tê nhíu mày, hỏi câu.
Từ đêm đầu tiên kia, Mộc Trạch Tê đã mặc váy trắng, áo ngủ sexy và nội y khó coi. Nếu Nghiêm Kỷ không phải kẻ biến thái muốn cho mình mặc như thế thì đó chính là chuẩn bị cho cô gái khác.

Bình luận (0)

Để lại bình luận