Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Côn thịt cứng rắn được thả ra, cọ vào cửa huyệt ướt nhẹp, quen đường quen lối tiến vào trong huyệt nhỏ. Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tê đứng không vững nên cũng chỉ dám cắm chín nông một sâu.
Tư thế này cực kỳ dễ cắm vào nơi nhạy cảm thoải mái, vách huyệt ướt át mềm mại bọc lấy côn thịt, vừa vặn vừa mút. Chỗ hai người kết hợp va chạm khiến trong đầu họ cọ xát lộ ra tia lửa khoái cảm.
“Nghiêm Kỷ… Ưm~ Cậu nhẹ một chút, tớ hỏi cậu một chuyện.” Mộc Trạch Tê bị đâm tới mức chân nhũn ra, run rẩy uốn éo mông tránh né.
Cô biết hỏi chuyện này vào thời điểm hiện tại rất không đúng lúc nhưng vẫn trầm ngâm đặt câu hỏi: “Nếu có một chuyện cậu đã biết trước cuối cùng sẽ không có kết quả thì liệu cậu có chọn chuyện đó không?”
Nghiêm Kỷ đã rất quen với những lời nói vu vơ không rõ thỉnh thoảng của Mộc Trạch Tê, cũng suy nghĩ tại sao cô lại nói như vậy, điều cô muốn ẩn dụ là cái gì.
“Không có kết quả? Chứ không phải đó chưa là kết quả, còn chưa tới kết quả hay sao?”
Bàn tay của anh bấu lên cái mông nhỏ đang lúc lắc của Mộc Trạch Tê, thân dưới rút ra cắm vào càng sâu, đâm thẳng đến chỗ tử cung, như thể đâm côn thịt thật mạnh vào trong cô.
Anh muốn đâm cái người lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh này đến mức bất tỉnh.
Côn thịt nhanh chóng cắm chặt, mở rộng mị thịt đang vội vàng hút mút côn thịt. khiến huyệt nhỏ co rút phun nước, ướt nhẹp vặn xoắn người.
Mộc Trạch Tê ngây ra, một suy nghĩ nào đó lập tức lóe lên trong đầu. Còn chưa kịp bắt lấy đã bị Nghiêm Kỷ đột ngột đâm mạnh đến nhũn ra.
“Từ từ! Đợi đã… a…”
Nghiêm Kỷ thở dốc: “Không đợi được.”
“Đừng… a… ư ư ư ưm… a…”
Những tiếng kêu mờ ám vang len từ sâu trong vườn hoa tối tăm, biệt thự trống trải, không ai có thể phát hiện ra. Nghiêm Kỷ đâm mạnh từng cái làm Mộc Trạch Tê bị đâm đến mức phải xin tha.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây bìm bìm, vài tia ánh sáng vụn vặt chiếu lên làn da trắng như tuyết của Mộc Trạch Tê. Cái váy nhỏ trên người Mộc Trạch Tê như nụ hoa bị lột ra, mép váy như những cánh hoa hỗn độn mở tung ra. Cả người bị đè trên tường lên xuống từng nhịp.
Từng tia nắng rơi xuống bầu ngực cô, một lúc sau chiếu sáng đầu vú, lát sau lại chiếu sáng xương quai xanh gợi cảm. Nếu lực eo của Nghiêm Kỷ lớn hơn thì ánh nắng đó còn có thể chiếu sáng đôi lông mày khẽ nhíu lại và ánh mắt mê ly trên khuôn mặt nhỏ đang chìm đắm trong khoái cảm.
Cánh tay giữ chặt vòng eo nhỏ mềm mại, Nghiêm Kỷ mút đôi môi đang rên rỉ gọi lung tung của Mộc Trạch Tê, huyệt nhỏ lại lên cao trào, co rút giữ chặt lấy Nghiêm Kỷ.
Dâm thuỷ dính nhớp thuận theo sự đâm rút của côn thịt mà chảy ra ngoài, chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn run rẩy không ngừng được.
Sự cao trào liên tiếp làm Mộc Trạch Tê nhũn cả người, giọng nói cũng mềm nhũn như nước: “Nghiêm Kỷ… tớ không đứng nổi nữa!” Đôi chân gác trên vai Nghiêm Kỷ cũng bất giác căng cứng, sợ mình trượt ngã xuống.
Nghiêm Kỹ thả chân cô xuống gác quanh eo mình, bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, tạo điểm tựa cho cô rồi tiếp tục dùng hết sức đâm cô.
Mộc Trạch Tê gần như dựa hết lên người Nghiêm Kỷ, chịu từng cú đâm nhanh chóng. Huyệt nhỏ có thể cảm nhận được vật thể thô dài nóng bỏng, mỗi lần bị đâm mạnh một cái, huyệt nhỏ co rút lại run rẩy như thể đang hoan hô.
Quá nhiều rồi, khoái cảm tình dục quá nhiều. Mộc Trạch Tê ôm Nghiêm Kỷ, vô lực rên rỉ, lại lên cao trào lần nữa.
Cả người xụi lơ, chân cũng run rẩy, vẻ mặt rã rời nhưng vẫn bị ôm lên làm. Nghiêm Kỷ dỗ dành bảo cô đứng vững, quấn chặt chân còn lại, ôm lấy anh Nghiêm thì sẽ không bắn vào trong cô.
Mộc Trạch Tê đã quấn chân chặt quanh eo Nghiêm Kỷ, dù đã bị đâm đến run cả chân vẫn quấn chặt.
Nghiêm Ký vùi vào cổ cô, ngậm tai cô khen ngợi: “Tốt, tốt lắm.”
Nghiêm Kỷ sợ bắn vào trong Mộc Trạch Tê lại khóc lên, ban nãy đã bực mình giận dỗi rồi, vẫn nên chiều cô một chút. Nghiêm Kỷ đâm rút thêm mấy chục cái nữa, thân thể Mộc Trạch Tê co rút cao trào lần nữa, xoắn chặt đến mức Nghiêm Kỷ suýt nữa bắn vào trong.
Anh vội vàng rút côn thịt ra, côn thịt vừa rút ra, dịch mật cao trào đã phun ra.
Nghiêm Kỷ nhanh chóng cọ xát giữa hai chân non mịn của Mộc Trạch Tê, bắn tinh dịch màu trắng ra. Hai người nghỉ ngơi một lát, Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê còn đang thất thần về giường lớn trong phòng tiếp tục.
Điện thoại Nghiêm Kỷ để trên bàn vẫn đang đổ chuông.
Nghiêm Kỷ đang chìm trong tình dục nên mặc kệ, gác chân Mộc Trạch Tê lên tay mình, chỉ chăm chú đẩy eo.
Một lúc sau, điện thoại lại reo lên lần nữa, sau đó nhanh chóng tắt máy như đang do dự.
Mộc Trạch Tê có trực giác của con gái, cảm thấy không ổn nên đẩy Nghiêm Kỷ đang hưng phấn ra, giục anh đi nghe máy.
Cuối cùng Nghiêm Kỷ còn thúc mấy lần nữa làm cô lên cao trào mới rút côn thịt ra đi nghe máy.
Nghiêm Kỷ gọi lại, là Lâm Thi Vũ,. Cô ấy khóc lóc thảm thiết trong điện thoại, nói năng lộn xộn, có vẻ là mẹ Lâm Thi Vũ đột nhiên đến nhà họ Lâm, hiện giờ nhà họ Lâm đang náo loạn cả lên.
Nghiêm Kỷ nhíu mày, nghe Lâm Thi Vũ nói xong thì đưa ra ý kiến cho cô ấy, đồng thời bảo cô ấy chờ một lát.
Nghiêm Kỷ cúp máy rồi nhận được tin Lý Thuần gửi đến: 【Mẹ Lâm Thi Vũ đột nhiên đến nhà họ Lâm. Lâm Kim Tiêu bị tai nạn xe, đang nằm trong ICU, sợ là không tỉnh lại được nên chuẩn bị lập di chúc rồi. Con cái nhà họ Lâm về hết, bây giờ nhà họ Lâm đang rất loạn.】
Nghiêm Kỷ nhíu chặt mày.
Những chuyện này không dễ xử lý, nếu muốn giải quyết chuyện bí mật xây dựng ở quê nhà Lâm Thi Vũ năm đó thì phần lớn tài sản nhà họ Lâm phải nằm trong tay Lâm Thi Vũ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận