Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nam Nam đã bị xóa bỏ rồi sao? Mộc Trạch Tê sợ choáng váng, một lúc sau đã kêu đến khàn giọng, nhưng cô vẫn không ngừng gọi tên La Nam Nam, sợ cô ấy không còn nữa.
Mẹ La nhanh chân chạy vào, vội vã an ủi Mộc Trạch Tê đang kích động đến mức sắp sụp đổ tinh thần: “Đứa nhỏ ngoan! Không sao, không sao đâu, Nam Nam đang ngủ thôi! Nó không sao đâu mà!”
“Hả?” Mộc Trạch Tê cho rằng Nam Nam xảy ra chuyện, làm cô khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì cảm xúc kịch liệt vừa rồi.
“Chỉ ngủ thôi! Không sao đâu mà!” Me La chỉ vào La Nam Nam, nhắc lại lần nữa.
Mộc Trạch Tê khóc nức nở, cô lau nước mắt xong mới nhìn rõ. Trong lúc ngủ say, La Nam Nam còn không ngừng chép miệng.
Mộc Trạch Tê thấy vậy mới yên lòng, chân cô mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, nhưng cô không những không nín khóc mà còn ngồi dưới đất khóc nức nở hơn trước, làm mẹ La sợ tới mức suýt thì ấn nút ở đầu giường bệnh.
Cảnh tượng quen thuộc, chẳng qua hai người đổi vị trí cho nhau.
Mẹ La đưa khăn giấy cho Mộc Trạch Tê, an ủi cô: “Đứa nhỏ ngoan, đều tại bác không tốt, đã khiến cháu lo lắng rồi. Nam Nam không sao cả, chẳng qua gần đây không hiểu vì sao con bé cứ buồn ngủ hoài, ngủ suốt một ngày. Bác sĩ đã kiểm tra cho nó, không có vấn đề gì cả, nó chỉ ngủ vậy thôi.”
Mộc Trạch Tê khó khăn lắm mới nín khóc: “Bác đừng để ý ạ, do cháu kích động quá…”
Mẹ La mỉm cười: “Không sao không sao, bác biết hai đứa thân nhau mà.”
Mộc Trạch Tê cầm bản ghi chép tình tiết sẽ xảy ra với mình do La Nam Nam viết, cô ngồi yên không nhúc nhích, chờ bạn mình tỉnh lại.
Cô chợt nhớ tới những lời gào thét vừa rồi của La Nam Nam. Tuy cô không hoàn toàn hiểu hết, nhưng trước giờ nghe La Nam Nam nói nhiều như vậy, cô cũng đoán được một số “thuật ngữ xuyên sách”.
Mộc Trạch Tê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy của La Nam Nam.
La Nam Nam từng nói, hệ thống và linh hồn của cô ấy bị trói làm một thể, bị hệ thống cảnh cáo không khác gì có tiếng chuông đồng hồ báo thức liên tục vang dội trong đầu, con người sao mà không mệt chứ…
Mộc Trạch Tê thầm nghĩ, mình đã làm liên lụy tới cô ấy rồi.
Đợi đến tối muộn, mẹ La sợ trời tối, con gái đi đường gặp nguy hiểm nên muốn tiễn Mộc Trạch Tê về. Khi Mộc Trạch Tê rời khỏi đó, La Nam Nam vẫn chưa tỉnh lại.
Mộc Trạch Tê nắm chặt tờ giấy kia, ngồi trước cửa bệnh viện đón gió đêm lạnh lẽo, nhưng không lạnh bằng trong lòng.
Mộc Trạch Tê không hiểu tình tiết dẫn đến một loạt sự kiện này là gì, thế nào là cốt truyện rối bời. Nhưng trực giác nói cho cô biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến việc cô và Nghiêm Kỷ gần gũi.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, làm ướt tờ giấy mà La Nam Nam viết cho cô.
Thật ra cách đơn giản nhất là túm chặt cổ áo Nghiêm Kỷ, nói cho anh biết thật ra anh với Lâm Thi Vũ mới là một đôi, còn cô và anh sẽ không có kết quả, anh đừng dây dưa với cô nữa, cho dù bị vứt bỏ hay chia tay, tất cả đều giống như đánh gãy xương cốt hoặc cắt đứt gân, cô đều sẽ đau đớn.
Hơn nữa bây giờ cô và Nghiêm Kỷ đang quan hệ bừa bãi, liên lụy đến La Nam Nam, mà La Nam Nam còn nằm trong bệnh viện, đối mặt với nguy cơ bị xóa bỏ… Mộc Trạch Tê cảm thấy mình thật sự có lỗi với cô bạn.
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ lóe lên trong nháy mắt, Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn bóp chết nó. La Nam Nam từng nói, nếu nhân vật trong sách thức tỉnh, nhận ra mình chỉ là nhân vật trong sách, vậy thì sẽ mang tới những yếu tố khó xác định cho thế giới này.
Nó giống như một vấn đề mang tính triết học. Nếu biết thế giới là giả, cuộc đời bạn vốn được lập trình sẵn, bạn sẽ làm thế nào? Nó không khác gì việc thử nghiệm lòng người trong ngày tận thế.
Nhất là nam chính với nữ chính. Thế giới này phát triển xoay quanh họ, họ chính là con cưng của trời. Họ có được năng lượng dồi dào, mọi sự thay đổi ở nhân vật chính, dù nhỏ đến mấy đều có thể gây ra hiệu ứng tuyết lở cực lớn.
Ví dụ chỉ là một nữ phụ giai đoạn trước nhỏ bé như mình chỉ có như vậy.
Thế giới này không tự do, có quỹ đạo vận hành của riêng nó. Bất cứ sự thay đổi tách rời nội dung truyện đều rất nguy hiểm, nhất là có một La Nam Nam dở hơi cản trở hệ thống là nguy hiểm nhất.
Vì có La Nam Nam, Mộc Trạch Tê chắc chắn sẽ sống chết giữ bí mật.
Mộc Trạch Tê vẫn không thể hiểu tình tiết của truyện, cuộc sống mà chính bản thân thật sự cảm nhận lại là một đống hỗn loạn. Nam Nam nói rằng sự thức tỉnh của nhân vật chắc chắn sẽ mang tới sự thay đổi khác cho tình tiết câu chuyện, dù chỉ một chi tiết nhỏ cũng có thể dẫn tới hiệu ứng Domino.
Nếu là vì sự giác ngộ của mình gây ra vướng mắc, hiểu lầm của mình với Nghiêm Kỷ, dẫn tới bản thân mình rất bất an, vậy Mộc Trạch Tê tuyệt đối sẽ không oán trách.
Bởi vì sự xuất hiện của La Nam Nam khiến bản thân mình tỉnh ngộ nên mình mới có can đảm đi đối mặt.
Mộc Trạch Tê không còn mơ hồ và đằm chìm về quan hệ với Nghiêm Kỷ nữa, cũng sẽ không đau lòng về chuyện mình và Nghiêm Kỷ cuối cùng sẽ không có kết quả. Trước đây đã có quá nhiều sự mơ hồ và do dự, vào khoảnh khắc này tất cả những điều đó bỗng nhiên tan biến.
Buồn bã là cảm xúc, nhưng trái tim như đã xé mây nhìn thấy trăng sáng.
Mộc Trạch Tê đã cảm thấy lạnh, vội vàng lau nước mắt.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, vẽ đi vẽ lại hình ảnh suy nghĩ trong không trung.
Trí nhớ của Mộc Trạch Tê không tốt lắm, đầu óc cũng không được thông minh. Cô đang nhớ lại toàn bộ mười tám chiêu thức võ nghệ trên mà cô bảo La Nam Nam dạy cho mình, còn tìm kiếm cách phá giải.

Bình luận (0)

Để lại bình luận