Chương 72

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 72

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Năm đó mẹ Lâm Tú Lan của Lâm Thi Vũ chưa chắc không biết Lâm Kim Tiêu có gia thế, nhưng Lâm Kim Tiêu nói vợ cả đã bệnh chết, hơn nữa không chịu nổi cái miệng nhõng nhẽo dụ dỗ phụ nữ kia của Lâm Kim Tiêu nên mới ở bên nhau.
Sau khi biết Lâm Kim Tiêu có người phụ nữ khác bên ngoài, mà phụ nữ bên cạnh Lâm Kim Tiêu nhiều còn ham mới lạ, Lâm Tú Lan nhìn thấu người đàn ông này không phải là người để bà chung sống cả đời. Không muốn làm người bị bao nuôi nên nhẫn tâm cắt đứt quan hệ.
Lâm Tú Lan là người phụ nữ từng có địa vị trong lòng Lâm Kim Tiêu. Bà ấy là một người cần mẫn tháo vát, giản dị thành thật, dịu dàng và ngoan ngoãn vâng lời chồng. Ông ta rất hưởng thụ sự dịu dàng và săn sóc của Lâm Tú Lan.
Vì vậy lúc đó cho dù Lâm Tú Lan mang thai cũng muốn cắt đứt quan hệ, Lâm Kim Tiêu còn đau khổ cầu xin bà ấy ở lại.
Lúc đầu là dỗ dành, sau đó là tẩy não, đủ loại khóc lóc uy hiếp.
Nhưng Lâm Tú Lan thà bị mọi người trong thôn chế giễu bà là người thứ ba, còn lớn bụng bị vứt bỏ, bảo là giày rách cũng kiên quyết không muốn quay đầu.
Lúc đó Lâm Kim Tiêu vô cùng đào hoa vẫn không từ bỏ được Lâm Tú Lan.
Khi thấy bà ấy không muốn quay đầu bèn gây chuyện, kích thích Lâm Tú Lan, nói Lâm Thi Vũ không phải con mình. Lâm Tú Lan thì không thích trao đổi với ông ta, thậm chí còn không cho ông ta nhìn con, tự mình nuôi con gái.
Lúc đó thanh danh của Lâm Tú Lan ở xã Thập Lý Bát đều bị Lâm Kim Tiêu bôi xấu, còn dẫn theo đứa bé sống cuộc sống khó khăn. Sau này lại thật lòng yêu Vương Bình, hai người kết hôn.
Lúc Lâm Kim Tiêu nghe xong thì tối sầm mặt lại.
Sự lạnh nhạt của Lâm Kim Tiêu đối với Lâm Thi Vũ ngoại trừ vì lợi ích riêng của mình và thiếu thốn tình cảm thì còn oán hận bố dượng của Lâm Thi Vũ mà trước đây Lâm Tú Lan đòi cưới.
Thứ mà đàn ông không ăn được mới là thơm nhất. Có lẽ người phụ nữ khác đi chăm sóc Lâm Kim Tiêu thì ông ta sẽ cảnh giác. Nhưng trong lòng Lâm Kim Tiêu thì Lâm Tú Lan luôn có địa vị và sự đáng tin cậy khó hiểu
Lâm Thi Vũ biết chuyện trong quá khứ của bố mẹ, nhớ tới lúc trước mẹ từng sống khổ sở thì luôn không có cảm giác thân thiết với người bố ruột Lâm Kim Tiêu này.
Lâm Thi Vũ cảm thấy thủ đoạn như vậy không khác những kẻ trong mắt đầy mưu mô và lợi ích ở nhà họ Lâm kia.
Lâm Thi Vũ vẫn luôn phân rõ rạch ròi với nhà họ Lâm kinh tởm đó. Cô ấy tuyệt đối sẽ không làm người như vậy.
Mộc Trạch Tê nói tiếp: “Bây giờ chỗ dựa của mẹ con hai người là bố ruột cậu, hiện tại tình huống nhà họ Lâm như muốn ăn thịt người, chỉ có dựa dẫm bố ruột cậu thì hai người mới bình an. Bớt một đứa con gái thì bớt một phần chia tài sản. Trước mặt tài sản to lớn, lòng người đều dơ bẩn. Cậu cũng biết tác phong nhà họ Lâm ra sao, hai mẹ con các cậu khó tránh khỏi việc chết ngoài ý muốn không để lại dấu vết, bố cậu thì ở trong tù, cuối cùng còn không có ai truy cứu cho hai người.”
Những câu nói này đều giẫm vào trong lòng Lâm Thi Vũ, cô ấy cũng hiểu rõ, nhưng cô ấy nhìn thấy dáng vẻ bố dượng luôn xin lỗi mẹ con các cô ấy… trong lòng đã thầm thừa nhận người bố này.
Lâm Thi Vũ bật khóc: “Cho dù như vậy, mẹ tớ cũng sẽ không làm chuyện dơ bẩn như làm người thứ ba dụ dỗ người ta! Bố ruột tớ không xứng, mẹ tớ và bố tớ rất yêu thương nhau.”
Sự bất an cho tới nay khiến cho cảm xúc Mộc Trạch Tê cũng bùng nổ, giọng nói không khỏi cao lên: “Sợ cái gì? Sợ một kẻ tàn phế? Mẹ câu sẽ mãi mãi chung tình với bố cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là bảo vệ cái mạng của bố cậu đã.”
“Bây giờ bố cậu bị đánh trọng thương trong tù, cần một số tiền lớn chữa trị, cần sức người và thế lực vững chắc để chứng minh ông ấy không giết người. Cậu dựa vào đâu để làm được những điều này hả? Dựa vào một thân kiên cường chính trực của cậu sao? Hay dựa vào thân phận cô chủ nhà giàu tài sản mười tỷ nhưng mỗi ngày làm công kiếm tiền của cậu?”
“Tớ biết cậu có sự kiên trì và cố chấp của mình, nhưng cậu chờ được còn bố cậu chờ được không? Giữa lúc nước sôi lửa bỏng mà cậu còn bướng bỉnh. Cậu như vậy không phải tự mình vươn lên mà là ngu ngốc đó. Muốn tiền thì lấy từ nhà họ Lâm, dỗ dành bố ruột cậu, một câu nói của ông ta có thể cải thiện cuộc sống của hai mẹ con cậu. Từ đó lừa tiền người bố ruột kia cứu bố cậu. Động não đi nữ chính à.”
Lâm Tú Lan nghe được hết cuộc tranh chấp của hai đứa trẻ trong điện thoại, giọng nói nghẹn ngào ngăn cản truyền ra từ trong cuộc gọi chưa cúp, lúc này Lâm Thi Vũ mới phát hiện bèn vội vàng cúp máy.
Mẹ là ranh giới cuối cùng và lớn nhất trong lòng Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ nghẹn ngào: “Mộc Trạch Tê, tớ có thể chịu đựng cậu chĩa mũi nhọn vào tớ, nhưng cậu không thể sỉ nhục mẹ tớ. Những lời vừa rồi của cậu chính là đang đâm một dao vào lòng mẹ tớ, cậu dựa vào đâu mà xen vào việc nhà của người khác chứ?”
Bởi vì con mẹ nó thế giới này vây quanh vai chính các cậu, sau khi các cậu trải qua đau khổ khó khăn đều sẽ nhìn thấy cầu vồng, nữ phụ độc ác như tôi chính là sự khó khăn mà các cậu sẽ trải qua đấy.
Lúc Nghiêm Kỷ vứt bỏ công việc chạy tới, từ xa đã nghe được lời nói bất đắc dĩ gần như muốn hét lên của Mộc Trạch Tê.
Giờ phút này đôi mắt của Mộc Trạch Tê sáng một cách đáng sợ, cô nhìn Lâm Thi Vũ, nói thẳng: “Bởi vì tôi không muốn dây dưa với các người nữa. Tại sao tôi phải đau khổ giãy dụa lãng phí trong cuộc sống của vai chính các người chứ? Ai mà chẳng phải vai chính trong cuộc đời của mình?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận