Chương 73

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 73

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lâm Thi Vũ không hiểu Mộc Trạch Tê đang nói cái gì.
Trong khoảnh khắc ấy, Nghiêm Kỷ bỗng nhiên xâu chuỗi được những sự giằng xé và mờ mịt cho tới nay trong lòng Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê phát hiện mình lỡ lời nên vội vàng thu lại cảm xúc. Mộc Trạch Tê không oán giận việc mình là vai phụ làm nền nhưng liên quan đến La Nam Nam thì không được, La Nam Nam vẫn đang nằm trong bệnh viện không rõ lý do nên Mộc Trạch Tê không muốn dây dưa thêm nữa.
Cô đập vỡ cái lọ rồi nói thẳng với Lâm Thi Vũ: “Nếu cậu không thể vứt bỏ mặt mũi của mình để lấy lòng bố ruột của cậu thì cậu có thể tìm Nghiêm Kỷ, chỉ cần cậu mở miệng cậu ấy sẽ góp vốn cho cậu chứ không cần phải tự cực khổ như vậy.”
Lâm Thi Vũ sững sờ, Nghiêm Kỷ…cô ấy vẫn luôn rất biết ơn Nghiêm Kỷ vì đã luôn thường quan tâm chăm sóc cô ấy và trong chuyện này Nghiêm Kỷ là người đã giúp đỡ cô ấy nhiều nhất.
Khi Lâm Thi Vũ ngước mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra không có ai để dựa vào. Bởi vì mẹ bị thương nên Lâm Thi Vũ hoảng sợ luống cuống bắt buộc phải gọi điện thoại cho Nghiêm Kỷ.
Chính lời đề nghị của Nghiêm Kỷ đã nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy và mẹ có thể chạy trốn khỏi nhà họ Lâm và được đưa đến bệnh viện là nhờ vào sự che chở của anh. Bởi vì Nghiêm Kỷ hai mẹ con cô mới có thể thở phào một hơi.
Bản thân nợ Nghiêm Kỷ quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi không thể trả hết được. Mà những thứ này đều là chuyện riêng của nhà cô ấy nên làm sao có thể được voi đòi tiên cầu xin Nghiêm Kỷ giúp đỡ chứ. Lời này lập tức lại chạm đến một điểm nào đó trong lòng Lâm Thi Vũ.
“Mộc Trạch Tê! Cậu cần gì phải ăn nói kỳ quái như vậy chứ!”
Hai người xảy ra cãi vã kịch liệt, các bạn học khác thấy tình hình không ổn liền đi tới ngăn cản.
Khi Nghiêm Kỷ cúi người đi vào, anh nhìn Mộc Trạch Tê trước, thấy cô nắm chặt váy đứng thẳng ở trong đám người, còn Lâm Thi Vũ thì ôm đầu gối ngồi xổm ở trên mặt đất gào khóc, khóc đến không nói nên lời.
Người chưa bao giờ khóc bây giờ lại khóc tới tan nát cõi lòng làm cho Mã Văn Lệ ngồi cùng bàn cũng bị dọa sợ.
Mã Văn Lệ bị cảm động cũng nghẹn ngào: “Mộc Trạch Tê! Đầu tiên là cậu cố ý làm Thi Vũ vấp ngã! Bây giờ lại nhục mạ mẹ của Thi Vũ, cậu không sợ bị sét đánh sao?!”
Một số người cũng nghe thấy cuộc cãi vã dữ dội giữa hai người, quả thật là có xúc phạm mẹ Lâm Thi Vũ. Trong đám đông lập tức có người khuyên, có người chỉ trích nói Mộc Trạch Tê không nên như vậy.
Mà Mộc Trạch Tê chỉ đứng đó tiếp nhận sự chỉ trích của mọi người. Trong phần tóm tắt của cuốn truyện gốc, đầu tiên mình làm Lâm Thi Vũ vấp ngã sau đó nhục nhã mẹ của Lâm Thi Vũ nên bị mọi người lên án.
Tuy rằng không có hệ thống nhắc nhở của La Nam Nam nhưng hiện tại cốt truyện hẳn là chính xác.
Tiếng thảo luận ở bên cạnh càng lúc càng lớn giống như trước đây, quả nhiên…Vẫn không dễ chịu cho lắm. Tay Mộc Trạch Tê càng ngày càng nắm chặt, chặt đến nỗi váy cũng trở nên nhàu nhĩ.
Mã Văn Lệ thấy Nghiêm Kỷ đi vào thì lên tiếng: “Nghiêm Kỷ! Cậu hãy phân xử công bằng đi! Mộc Trạch Tê trước tiên cố ý làm Thi Vũ vấp ngã hại Thi Vũ bị thương nặng như vậy, bây giờ còn đến đây bỏ đá xuống giếng nữa!”
Vừa rồi ở trên sân thể dục, Nghiêm Kỷ thấy Mộc Trạch Tê quả thật là cố ý làm Lâm Thi Vũ vấp ngã nhưng cô lại cố ý nhào xuống làm đệm trước, điều này vừa giằng xé lại vừa mâu thuẫn. Nghiêm Kỷ vẫn chưa biết rốt cuộc hai người cãi nhau cái gì.
Nghiêm Kỷ cẩn thận nhìn vết trầy xước trên bàn tay mềm mại của Mộc Trạch Tê, anh nhíu mày, cô bị trầy xước da khi ngã xuống.
Còn chân Lâm Thi Vũ bị thương rất nặng, dường như bị trật khớp nên mắt cá chân sưng lên. Nghiêm Kỷ ngồi xổm xuống, trước tiên quan sát vết thương hở ở trên đầu gối của Lâm Thi Vũ, vết thương này cần phải nhanh chóng khử trùng và nắn lại xương.
Nghiêm Kỷ gọi tên mấy bạn cùng lớp bảo họ cõng Lâm Thi Vũ đến phòng y tế. Sau đó anh ngẩng đầu đang định dẫn Mộc Trạch Tê đi vì có chuyện muốn hỏi cô.
Mộc Trạch Tê đã đẩy đám đông ra bỏ chạy từ sớm, Nghiêm Kỷ đẩy đám người ra lập tức đuổi theo.
“Mộc Trạch Tê.” Nghiêm Kỷ cảm thấy Mộc Trạch Tê thật sự giống như một con thỏ, dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ nhã nhặn trầm tĩnh làm cho người ta có cảm giác mềm mại nhưng lúc bỏ chạy thật sự rất nhanh.
Chạy vào trong hành lang anh mới có thể ngăn được Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ muốn nắm tay cô để xem vết thương.
Mộc Trạch Tê lùi về phía sau một bước né tránh tay của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ dừng lại khi thấy cô né tránh, anh biết tâm trạng của cô đang không được tốt nên không nắm tay cô nữa mà bế thẳng cô vào trong phòng học.
Nghiêm Kỷ đặt Mộc Trạch Tê ngồi xuống chỗ của mình rồi lấy dung dịch khử trùng ở trong ngăn bàn đổ vào tăm bông. Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh ngồi xổm xuống sử dụng tăm bông để lau sạch bụi bẩn trên vết trầy xước.
Anh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo uất ức của Mộc Trạch Tê, nhìn thấy cô cố nén không rơi nước mắt nhưng hành động này lại tự làm khổ chính cô.
Anh vừa lau vừa nhẹ nhàng thổi, giọng nói nhẹ nhàng kèm theo sự đau lòng: “Không phải lúc trước đã nói rằng ai khóc người đó yếu đuối, không đúng cũng sẽ chiếm ba phần lý lẽ sao? Tại sao lần này cậu lại không khóc mà để bản thân khó chịu thế này.”
Động tác trên tay rất nhẹ nhàng kèm theo hơi lạnh làm giảm bớt cơn đau rát của vết trầy xước.
Mộc Trạch Tê có thể nhìn thấy hàng mi dài rậm rạp của Nghiêm Kỷ đang cụp xuống, giọng nói của cô hơi tức giận: “Cậu không tức giận sao? Cậu không đến chỗ của Lâm Thi Vũ sao? Tớ cố ý làm cho Lâm Thi Vũ vấp ngã, cố ý nói chuyện kích thích cậu ấy, tớ đang bắt nạt cậu ấy đấy!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận