Chương 76

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 76

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vào đúng lúc này, một người cửa trước và một người cửa sau, Trần Triết và Lâm Thi Vũ đồng thời xông vào.
“Mộc Trạch Tê! Tim La Nam Nam hình như ngừng đập, vừa vào trong ICU rồi!”
“Nghiêm Kỷ! Liên quan đến chuyện kia, tớ có vài lời muốn nói!”

La Nam Nam bị xóa rồi ư?!
Trái tim Mộc Trạch Tê chùng xuống, đôi mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi. Nghiêm Kỷ ngay lập tức lao đến trước mặt cô và ôm lấy cô.
Trần Triết vỗ cái miệng thối của mình, nhanh chóng giải thích: “Không sao đâu, không sao đâu! Chỉ dừng một chút! Cậu đừng nóng vội! La Nam Nam bây giờ còn sống sờ sờ mà!”
Nghiêm Kỷ đứng sau lưng Mộc Trạch Tê, sợ rằng cô sẽ ngất đi. Cô thực sự rất quan tâm đến La Nam Nam, Nghiêm Kỷ thở dài: “Tôi sẽ xin nghỉ với cô Vương Khiết giúp cậu, cậu đi xem thử đi.”
Mộc Trạch Tê ngẩng mặt lên, hít thở sâu vài cái rồi gật đầu.
“Thêm tôi nữa! Anh Nghiêm! Cậu cũng xin nghỉ với cô Vương Khiết giúp tôi nhé!” Trần Triết ở bên cạnh nói.
Mộc Trạch Tê và Trần Triết cùng nhau bắt taxi đến bệnh viện. Trước khi đi,
Nghiêm Kỷ nhờ Trần Triết chăm sóc Mộc Trạch Tê giúp. Vẻ mặt Trần Triết bối rối, Nghiêm Kỷ này thật sự sợ cậu ta không biết quan hệ của bọn họ sao? …
Và sau đó, chuyện mà Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ bàn bạc đã khiến Nghiêm Kỷ cau chặt mày, rắc rối lớn sắp ập đến rồi.
Mộc Trạch Tê ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng bệnh của La Nam Nam, cuộn tròn cơ thể lại.
Còn Trần Triết nằm bò bên cửa sổ nhìn bác sĩ vẫn đang kiểm tra cơ thể cho La Nam Nam, đủ loại dụng cụ y tế để kiểm tra tim được đẩy vào. Các bác sĩ và y tá ra ra vào vào khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng thì bác sĩ cũng kiểm tra xong, tim ngừng đập là một tình huống đột ngột xảy ra mà thôi, một lúc sau sẽ hồi phục lại được. Còn La Nam Nam thì đã hôn mê rồi, thật sự chỉ là ngủ bù, lát nữa sẽ ổn thôi.
Trong một khoảnh khắc, các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh đều nhìn La Nam Nam rồi im lặng.
Mẹ La nghe Trần Triết nói Mộc Trạch Tê đã bỏ học chạy thẳng đến đây. Mẹ La xin lỗi Mộc Trạch Tê, nói La Nam Nam thực sự không có vấn đề gì cả.
Mẹ La nói do trước đây La Nam Nam thức khuya quá nhiều, ở trong bệnh viện cũng không từ bỏ việc ngày đêm đọc sách.
Hóa ra là do nhiệm vụ “đọc 10.000 quyển sách” của hệ thống. Mộc Trạch Tê nhìn La Nam Nam đang ngủ thoải mái, còn chảy cả nước dãi, chỉnh lại chăn bông cho cô ấy, cuối cùng thì tảng đá trong lòng cô cũng đã được đặt xuống.
Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ bàn bạc và cũng đã thảo luận với ông nội. Sau đó Nghiêm Kỷ cũng xin nghỉ phép cho mình và Lâm Thi Vũ, chuẩn bị đi thẳng về quê của Lâm Thi Vũ.
Trong thoáng chốc đã xin nghỉ phép cho bốn người cùng một lúc, hai người họ nghỉ bốn ngày. Đã sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, vốn dĩ Vương Khiết không vui nhưng Nghiêm Kỷ đã đích thân xin nghỉ, anh còn đảm bảo rằng thành tích của hai người tuyệt đối sẽ không tụt hạng. Vương Khiết cũng chỉ đành đồng ý.
Lâm Thi Vũ hỏi Nghiêm Kỷ: “Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê cậu ấy có ổn không? Cậu ấy… đôi khi rất kỳ lạ.”
Mộc Trạch Tê và Lâm Thi Vũ vẫn chơi chung rất vui vẻ. Lâm Thi Vũ đã luôn quen với sự kỳ lạ của Mộc Trạch Tê, nhưng hai người bọn họ cũng đã trải qua một số chuyện, những lời nói kỳ lạ đó của Mộc Trạch Tê hiện tại không còn là mỉa mai nữa, mà là khen ngợi.
Muốn khen thì khen thôi, việc gì phải dùng cách kỳ lạ như vậy. Bây giờ Lâm Thi Vũ cũng hiểu những lời Mộc Trạch Tê nói là để cố ý kích thích mình.
Suốt bữa ăn Nghiêm Kỷ chỉ hỏi: “Lúc đó rốt cuộc hai người đang tranh cãi về điều gì?”
Lâm Thi Vũ không ngờ Nghiêm Kỷ lại có hứng thú, dù sao thì đó cũng là cuộc cãi vã giữa hai cô gái nên Lâm Thi Vũ cũng không muốn nói về nó.
“Mộc Trạch Tê gần đây rất kỳ lạ. Cả người cứ luôn lơ đễnh, thành tích lại giảm sút, cho nên tớ muốn biết tình hình một chút.” Nghiêm Kỷ xua tan sự băn khoăn của Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ suy nghĩ, rồi gật đầu. Cô ấy đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những lời đó, cô ấy thuật lại toàn bộ không sót một từ cho Nghiêm Kỷ nghe.
Sau khi nói xong, còn bổ sung thêm: “Mộc Trạch Tê lúc đó nói chuyện có hơi khó nghe, nhưng bây giờ tớ nghĩ lại thì cảm thấy cậu ấy cũng không có ác ý gì.”
Nghiêm Kỷ nghe nói thế thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng anh chợt trào dâng vô số câu hỏi.
Bề ngoài, những lời của Mộc Trạch Tê dường như chỉ là một chút mưu mô mánh khóe nhỏ mà thôi. Nhưng trên thực tế, Mộc Trạch Tê biết rất rõ chuyện quá khứ của bố mẹ Lâm Thi Vũ, cũng gần như hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của bố dượng Lâm Thi Vũ. Nếu không, cô đã không nói chính xác như vậy.
Cô biết được những điều này từ đâu?
Nghiêm Kỷ suy nghĩ một lúc, sau đó mới định thần lại và nói với Lâm Thi Vũ: “Vào lúc năm giờ tối nay, sẽ có người đến khu chung cư nơi cậu đang ở để đón cậu. Cậu giải quyết xong việc của dì Lâm thì chúng ta sẽ khởi hành đi ngay. Đi sớm về sớm.”
“Ừm!”
Còn Nghiêm Kỷ thì không về nhà trước, mà bảo bác Trần đưa đến bệnh viện.
Cuối cùng La Nam Nam cũng đã tỉnh lại. Mộc Trạch Tê đến giường bệnh của La Nam Nam, nhìn thấy quầng thâm mắt của cô ấy sắp xuống đến tận cằm, khuôn mặt xám xịt, đầu tóc bù xù hỗn loạn, giống như một người bị bệnh nặng nhiều ngày.
Nhìn thấy Mộc Trạch Tê đi tới, La Nam Nam run rẩy vươn tay ra, nuốt nước bọt hỏi: “Đến thăm bệnh cậu có mang tôm hùm đất đến không?”
Mộc Trạch Tê !!?? Đây là người đã vào ICU đó à?
Trước khi Mộc Trạch Tê kịp khóc, La Nam Nam sợ cô rơi nước mắt, không diễn kịch nữa, vội vàng gọi cô lại và giải thích cho cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận