Chương 81

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 81

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cũng không phải như vậy. Nghiêm Kỷ, cậu muốn đi đâu sao?” Mộc Trạch Tê ngập ngừng nói rồi ngoan ngoãn chui vào, cô có thể cảm giác sự sốt ruột lên đường trên người Nghiêm Kỷ.
Tiến vào trong xe, Nghiêm Kỷ dùng bàn tay ấm áp xoa bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Mộc Trạch Tê, xua tan cái lạnh cho cô: “Bởi vì có chuyện gấp, tôi phải ra nước ngoài một chuyến. Quyết định ra nước ngoài đến đột xuất nên tới thăm cậu trước.”
“Ừ.” Mộc Trạch Tê rầu rĩ trả lời. Mộc Trạch Tê không biết Nghiêm Kỷ muốn đi làm gì, nhưng biết nội dung cốt truyện vẫn đang được tiến hành.
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê trong lòng cũng không làm động tác khác, chỉ ôm cơ thể mềm mại của cô, ngửi mùi thơm trên người cô, ngửi mái tóc mềm mại còn hơi ẩm ướt sau khi cô tắm xong.
Nghiêm Kỷ không làm gì cả, Mộc Trạch Tê cũng không giãy dụa. Hai người yên tĩnh ôm nhau, giống như đang nắm giữ thời gian cuối cùng để vuốt ve an ủi.
Nhiệt độ ấm áp trên người Nghiêm Kỷ dần truyền đến người Mộc Trạch Tê, xua tan cái lạnh ban nãy. Mộc Trạch Tê vùi trong lồng ngực ấm áp của Nghiêm Kỷ, bỗng mở miệng hỏi: “Cậu phải đi bao lâu?”
Chuyện này hệ trọng, còn phải xem sự sắp xếp của ông nội, Nghiêm Kỷ tạm thời cũng không biết. Nghiêm Kỷ nắm chặt lòng bàn tay, trêu chọc Mộc Trạch Tê: “Nếu như cậu nhớ tôi thì tôi sẽ về sớm một chút nhé? Hửm?”
Mộc Trạch Tê không hiểu sao lúc này trái tim lại trầm xuống. Nghiêm Kỷ nói vậy nghĩa là anh cũng không biết.

Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê đến khi thời gian sắp muộn mới buông ra.
Mộc Trạch Tê bước xuống xe, không cho Nghiêm Kỷ đưa lên nhà. Cô chỉ nói với anh: “Tạm biệt, đi đường bình an.”
Bây giờ Nghiêm Kỷ đã biết chuyện xuyên sách hoang đường, biết ẩn núp yên lặng chờ đợi nên cũng không miễn cưỡng cô phải hôn tạm biệt nữa.
Chiếc xe cổ điển màu đen chạy càng lúc càng xa, Nghiêm Kỷ ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào khóa mật mã cứng đầu kia, vừa nghĩ đến nó anh lập tức tăng tốc độ.
Mộc Trạch Tê trải qua ngày cuối tuần một mình ở nhà.
Cô nói chuyện điện thoại với bà nội, bà nội bảo Mộc Trạch Tê đến chỗ bà nội ăn cơm, bà bất mãn Vạn Dung luôn bỏ đói Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê cũng muốn nhưng thành tích của mình đáng lo ngại nên nói sẽ đến sau khi thi xong.
Bà nội vui vẻ nói đến lúc đó sẽ hầm canh bồ câu trắng với nhân sâm cho Mộc Trạch Tê để bồi bổ cơ thể.
Khi đến lớp học vào thứ hai, Lâm Thi Vũ đã trở lại trường học.
Cô ấy thấy Mộc Trạch Tê đang ngồi làm đề với La Nam Nam thì đi tới nói cảm ơn với cô, sau đó còn nói ngắn gọn tình hình của mẹ mình làm cho Mộc Trạch Tê hoảng sợ đến không biết phải làm sao.
Ngay cả La Nam Nam nghe thấy thiếu chút nữa bút ở trong tay cũng bay ra ngoài. Mặc dù La Nam Nam không biết rõ là chuyện gì nhưng cô ấy là người không ngại chuyện lớn, ồn ào, muốn Mộc Trạch Tê dạy dỗ Lâm Thi Vũ cái gì gọi là ‘Cô gái hoa hồng dịu dàng hiền lành tựa như lưỡi dao mềm mỏng”.
Lâm Thi Vũ chọn đi đường tắt vì vậy buông bỏ thành kiến, tỏ vẻ khiêm tốn lắng nghe dạy dỗ làm cho cả người Mộc Trạch Tê ngẩn ra.
Nghiêm Kỷ đi hơn mười ngày.
Các học sinh nữ trong trường không nhìn thấy bóng dáng anh, mỗi người đều mang theo nỗi buồn, than thở vì tương tư.
Nhà họ Lâm ép buộc khắp nơi nên tình cảnh của Lâm Thi Vũ vẫn khốn khổ như trước. Trong trường bị người ta phát tán tin đồn bịa đặt mẹ Lâm Thi Vũ là kẻ thứ ba không biết xấu hổ chuyên cướp tài sản, bố dượng là một kẻ giết người độc ác tàn nhẫn.
Mộc Trạch Tê thấy cô ấy thường lơ đễnh nhìn vị trí chỗ ngồi của Nghiêm Kỷ.
La Nam Nam dùng khuỷu tay chạm vào Mộc Trạch Tê nói: “Nữ chính hơi thê thảm khi không có sự bảo vệ của nam chính đấy.”
Mười mấy ngày nay, phiên bản ‘Cô gái hoa hồng dịu dàng hiền lành tựa như lưỡi dao mềm mỏng’ mà Mộc Trạch Tê truyền dạy phù hợp với mẹ Lâm Thi Vũ cuối cùng cũng đến ngày nghiệm thu.
Bởi vì ngã bị thương nên Lâm Tú Lan được sắp xếp vào bệnh viện Lâm Kim Tiêu đang ở, còn là phòng bên cạnh. Bởi vì cơ thể Lâm Kim Tiêu đột nhiên tê liệt nên người rất dễ nóng nảy, ông ta đuổi hết mấy y tá, thậm chí còn mắng nhiếc bác sĩ và y tá.
Tất cả mọi người đều khổ không nói nên lời. Đợi đến khi cục diện ổn định thì Lâm Tú Lan mới lên đài.
Trên mặt bà vẫn còn oán hận Lâm Kim Tiêu nên cũng sẽ không lên tiếng dỗ dành Lâm Kim Tiêu. Bà nấu ăn rất giỏi, mỗi lần sau khi Lâm Kim Tiêu lật đổ hết cơm bà vẫn im lặng lặng nấu một chút canh hoặc cháo cho ông ta.
Sau khi y tá bị mắng đến nỗi phải chạy trốn, bà im lặng đổ chậu nước tiểu cho Lâm Kim Tiêu, lại còn xoa bóp cơ thể cho ông ta.
Lâm Tú Lan trời sinh đã có tính cách làm cho người ta cảm thấy gần gũi. Bà không cố ý tiếp cận nịnh nọt, cũng không có sắc mặt tốt, giống như bà chăm sóc cho Lâm Kim Tiêu chỉ bởi vì tình cảm trước kia mà thôi.
Lâm Tú Lan im lặng đến rồi im lặng làm việc. Lâm Kim Tiêu thấy vậy dần dần cũng bớt nóng nảy. Ông ta biết Lâm Tú Lan là một người phụ nữ không mưu mô và không tham lam, bà là một người tốt bụng và trung thực. Hai người từng có một khoảng thời gian ở bên nhau nên bà dường như đã quen với việc chăm sóc ông ta.
Như vậy làm cho trong lòng Lâm Kim Tiêu cảm thấy thỏa mãn.
Dần dần những người khác cũng biết quan hệ trước kia của Lâm Kim Tiêu và Lâm Tú Lan, ở sau lưng họ đều khen Lâm Tú Lan là người có tình có nghĩa. Khi Lâm Kim Tiêu tức giận, bác sĩ và y tá đều sẽ tự nhiên đi mời Lâm Tú Lan đến.
Lâm Tú Lan không nói nhiều với Lâm Kim Tiêu, cũng không nói những lời thân mật, chỉ nói mấy câu nói thường ngày, ôn hòa nói với ông ta một điều duy nhất là ông ta phải kiên nhẫn vận động để từ từ phục hồi cơ thể, vì mọi người trong gia đình đều đang chờ ông ta.

Bình luận (0)

Để lại bình luận