Chương 189

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 189

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Một nhóm người trên xe …
Nghiêm Kỷ nhớ lại bản ghi chép của La Nam Nam quả thật đều liên quan đến mô tả ngoại hình của Mộc Trạch Tê.
Mọi người trò chuyện với nhau rất nhiều trên suốt dọc đường đi. Người bị thương nặng nhất là Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Mộc Trạch Tê phải e sợ. Chuyện giữa cô và Nghiêm Kỷ nói ra thật xấu hổ, vì vậy cô chỉ còn cách bịt miệng anh.
Khi đến buổi kí tặng sách, bên trong có rất nhiều người qua lại, sách của La Nam Nam phù hợp với mọi lứa tuổi nên từ trước đến giờ đều rất được yêu thích.
Cả một hàng dài người xếp hàng trước gian hàng của cô ấy.
Mộc Trạch Tê thực sự khâm phục sao cô ấy có thể ký dòng chữ “Mẹ nó hệ thống” vừa nhanh chóng lại vừa lưu loát đến thế, không biết phải hận đến mức nào nữa?
La Nam Nam cười toe toét, cô ấy ký rất nhanh, còn có thể trò chuyện với độc giả thêm vài câu.
Không chỉ có buổi ký tặng sách mà còn có cuộc triển lãm các tác phẩm khoa học và công nghệ.
Nghiêm Kỷ bế Tiểu Nghiêm Hạp xếp hàng cách đó không xa để mua một khẩu súng mô hình.
Anh rất cao ráo, vẻ ngoài đẹp trai nổi bật, trên tay bế một đứa bé xinh xắn giống y như anh.
Nhiều người xung quanh vây quanh đứng nhìn hai bố con họ.
La Nam Nam nhìn thấy nhiều người đẹp tóc vàng nóng lòng muốn thử tới gần, nhưng lại chần chừ do dự không dám tiến tới trước.
Cô ấy trêu chọc Mộc Trạch Tê: “Cậu không ghen sao? Chồng cậu vừa giàu có lại đẹp trai, lại có khí chất nam chính thu hút phái nữ. Phụ nữ bên này ai cũng nhiệt tình chủ động lắm đó.”
Mộc Trạch Tê lẽ ra phải ghen, nhưng Nghiêm Kỷ không cho cô cơ hội.
Mộc Trạch Tê thấy cả người Nghiêm Kỷ lúc này đều đã biểu hiện ý từ chối, cô có thể cảm thấy anh đang khó chịu đến mức nào.
Dù gương mặt của anh không đến nỗi lạnh lùng nhưng vẻ mặt khó chịu nhăn nhó, ý bảo người lạ xung quanh chớ có đến gần.
Nghiêm Kỷ không phải là một tổng tài bá đạo lạnh lùng khiến mọi người khó xử.
Mặc dù nhà họ Nghiêm có thế lực, nhưng phong cách nhà họ Nghiêm khiêm tốn và dè dặt theo truyền thống Trung Quốc cổ hủ, nghiêng về trường phái bảo thủ.
Việc gì cũng không làm một cách tuyệt đối, lời cũng không nói rõ, họ luôn cư xử nhã nhặn khách sáo với mọi người và luôn chừa đường lui cho người khác.
Ngay cả ông nội của đứa trẻ, Nghiêm Hoằng Hoa có tính cách lạnh lùng tàn nhẫn cũng như thế.
Vì vậy, ngay cả khi Nghiêm Kỷ không muốn người khác đến gần, miễn là họ không quá đáng, không chọc tức anh, anh đều tỏ ra xa cách một cách lịch sự.
Có lẽ là vì anh đang ôm Tiểu Nghiêm Hạp, chứng tỏ anh là người đã có gia đình, nhưng vẫn có rất nhiều ong bướm ve vãn đuổi theo.
Anh không muốn Tiểu Nghiêm Hạp nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên sắc mặt anh nhìn càng nhăn nhó khó coi.
La Nam Nam nghe xong thở dài nói: “Tên Nghiêm Kỷ này trông chó thật, nhưng lại rất tốt với vợ con.”
Cô ấy như chợt nhớ ra điều gì liền bật cười: “Nhưng dường như phẩm chất đàn ông của anh ta cũng không tệ.”
La Nam Nam dùng cùi chỏ đẩy Mộc Trạch Tê: “Này! Mộc Trạch Tê, cậu còn nhớ không? Lúc trước anh ta chơi bóng rổ nóng đến chết cũng không chịu cởi áo. Lần nào cũng khiến các cô gái xung quanh thất vọng.”
Cô ấy cười đến ho sặc sụa: “Hahahahaha! Sự tương phản này của Nghiêm Kỷ thật sự rất buồn cười.”
Mộc Trạch Tê sững sờ một lúc, nhưng khi nhận ra điều đó, cô càng cười to hơn.
Nghiêm Kỷ ôm Tiểu Nghiêm Hạp trở về, cậu bé vui vẻ ôm cây súng mô hình, khi Tiểu Nghiêm Hạp nhìn thấy mẹ liền ngả người đòi mẹ bế.
Nghiêm Kỷ đặt cậu bé trong vòng tay của Mộc Trạch Tê mới mở miệng hỏi: “Hai người đang cười cái gì vậy?”
Cả hai càng cười to hơn.
Nghiêm Kỷ khó hiểu nhìn Trần Triết, cậu bất lực nhún vai.
Sau khi Trần Triết và Nghiêm Kỷ lắp ráp xong khẩu súng mô hình cho Tiểu Nghiêm Hạp thì đi mua cà phê.
Cuốn sách của La Nam Nam đã được bán hết sớm, cả nhóm ngồi xuống uống cà phê nóng.
Tiểu Nghiêm Hạp trong vòng tay của Mộc Trạch Tê vung vẩy khẩu súng đồ chơi trông khá điệu nghệ, cậu bé rất thích nó.
Nghiêm Kỷ sợ cậu bé đụng trúng Mộc Trạch Tê nên anh định bế bé đi.
Mộc Trạch Tê ngăn anh lại, nói không đụng trúng đâu, bảo anh đừng lo lắng, bảo nhanh chóng đi pha sữa đi.
Nghiêm Kỷ gật đầu.
Khi nhìn thấy cảnh phải tự lắp ráp khẩu súng đồ chơi, cô nghĩ đến em trai Mộc Kiến Hiền của mình.
Mộc Kiến Hiền rất thích những khẩu súng mô hình đồ chơi như vậy. Cậu tiết kiệm chi phí sinh hoạt và nhịn đói để mua một khẩu súng lắp ráp, rồi thức cả đêm để lắp ráp.
Thế là cậu bị mẹ đánh cho tơi tả.
Ông nội ủng hộ và bảo vệ cậu. Mộc Tùng Âm tòng quân cả đời nên có tình cảm đặc biệt với quân đội.
Nhưng đáng tiếc con trai của ông, Mộc Quan Kỳ, mắc chứng tự kỷ chức năng cao nên không thích hợp đi lính.
Khi ông nội hỏi em trai Mộc Kiến Hiền rằng có muốn chạm vào khẩu súng thật không, đôi mắt của Mộc Kiến Hiền liền sáng như băng.
Đó cũng là thời điểm đặt nền móng cho việc gia nhập quân đội của Mộc Kiến Hiền.
Tiểu Nghiêm Hạp cầm khẩu súng mô hình trong tay không ngừng hét lên: “Cậu ơi! Cậu ơi! Cậu bắn súng!”
Mộc Trạch Tê giật mình: “Cục cưng? Con nói cái gì?”
Tiểu Nghiêm Hạp nhìn mẹ: “Mẹ ơi! Bà ngoại ông ngoại ở đây!”
Trần Triết giải thích: “Thẳng bé đang gọi cậu, ông ngoại bà ngoại đấy, chắc là nhớ họ rồi. Bỗng nhiên xa họ chắc không quen.”
Trần Triết nhìn thấy dáng vẻ rất khó hiểu của Mộc Trạch Tê, bèn khựng lại rồi hỏi: “Cậu không biết nhà họ Mộc đã trở về sao? Họ đang ở nhà họ Nghiêm, lúc trước đều do bọn họ chăm sóc Nghiêm Hạp đấy.”
Trong đầu Mộc Trạch Tê ầm một tiếng, gần như vui đến bật khóc.
La Nam Nam đánh Trần Triết: “Chuyện quan trọng như vậy, sao cậu không nói sớm!”

Bình luận

Để lại bình luận