Chương 192

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 192

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vở kịch nở mày nở mặt như vậy, tất nhiên La Nam Nam phải đi.
Nghiêm Kỷ gật đầu một cái: “Tất nhiên sẽ long trọng. Nếu cậu tới có lẽ sẽ tung bừng gấp đôi.”
Mọi người đều lớn tiếng cười lên.
Khi Mộc Trạch Tê ôm Tiểu Nghiêm Hạp về đến nhà, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mộc Kiến Hiền đã nhiều năm không gặp thì liền ôm em trai khóc rống lên.
Mộc Kiến Hiền cũng khóc.
Nhà họ Mộc yên lặng nhìn họ, biết tình cảm của hai chị em rất tốt.
Khi còn bé Mộc Kiến Hiền là tên quỷ hay nịnh bợ chị mình, cái miệng nhỏ nhắn như ăn đường, cảm thấy chị gái là người con gái tốt nhất trên thế giới.
Mộc Trạch Tê ôm em trai xong lại chạy đến ôm mẹ, hai mẹ con ôm nhau thật chặt.
Người nhà họ Mộc đã hơn ba năm mới được gặp lại, nước mặt không ngừng rơi xuống.
Mộc Trạch Tê đã sơ ý rồi.
Chờ đến khi cảm xúc của mọi người bình tĩnh lại, mẹ Vạn Dung bắt đầu tính sổ.
Dĩ nhiên là tính sổ việc Mộc Trạch Tê bỏ lại Tiểu Nghiêm Hạp mà chạy đi chơi. Vợ chồng son có mâu thuẫn, sao có thể vứt bỏ đứa bé còn đang hôi sữa mà bỏ đi được chứ?
Đặc biệt trong khoảng thời gian bà chăm cháu trai, nhìn thấy cậu bé nhớ mẹ. Tiểu Nghiêm Hạp hiểu chuyện nhưng Vạn Dung thương cháu trai nên rất tức giận, mắng rất thảm thiết.
Cả nhà họ Mộc không dám ngăn cản, lần này bà nội cũng không cản, cảm thấy cháu gái làm vậy dúng là sai rồi.
Mộc Trạch Tê chỉ có thể lắng nghe.
Đối với mẹ Vạn Dung, đứa con là quan trọng nhất, bố mẹ vứt bỏ con của mình chính là tội lớn.
Mộc Trạch Tê nghe lời lải nhải dạy bảo của mẹ đã lâu không được nghe mà cảm thấy rất vui vẻ, bị mắng thế nào cũng cười hì hì.
“Con còn cười được à?”
Mộc Trạch Tê lập tức thu lại nụ cười, tuy Mộc Trạch Tê đã làm mẹ, nhưng cũng không được khiêu chiến ‘quyền uy’ của mẹ mình.
Mộc Trạch Tê chỉ có thể lén lút cười. Trong lòng cô đều ngập tràn sự vui vẻ.
Mộc Trạch Tê nghe thấy nhà của mình sống nhờ ở nhà họ Nghiêm hơn bốn tháng thì sợ ngây người.
Vốn dĩ nhà họ Mộc cũng không phải những người mặt dày, nhưng lại không thể đưa Tiểu Nghiêm Hạp tới nhà họ Mộc, mấy người lớn chỉ một ngày không gặp đã thấy trong lòng ngứa ngáy.
Vì đứa cháu Nghiêm Hạp nhỏ, da mặt của họ cứ thế dày lên.
Cuối cùng Mộc Trạch Tê cũng thấy con trai bị hôn đến tróc da là như thế nào.
Đây là tình yêu của lớn gia đình, bây giờ cô rất lo lắng, sau này Tiểu Nghiêm Hạp quá bá đạo thì phải làm thế nào?
Cô âm thầm quyết định, vẫn nên sinh thêm một đứa em gái mới được. Có em gái rồi thì cô sẽ nuôi Tiểu Nghiêm Hạp thành một người anh dịu dàng.
Tiểu Nghiêm Hạp dính lấy hai người cậu chơi trong sân vườn, vui vẻ không ngừng gọi cậu.
Người lớn của hai nhà Nghiêm Mộc thì ngồi xuống bàn chuyện hôn lễ, không thể kéo dài hơn được nữa.
Thật ra thì mấy tháng nay Nghiêm Kỷ vẫn luôn trù tính cho hôn lễ, chuẩn bị nhiều phương án khác nhau, nhìn xem Mộc Trạch Tê thích kiểu nào có thể tùy lúc thay đổi.
Mộc Trạch Tê không có ý kiến gì, cảm thấy đều rất tốt.
Mọi chuyện đều chuẩn bị xong, nhưng giữa người lớn với nhau vẫn phải bàn một chút.
Mộc Quan Kỳ yên lặng hơn so với ngày thường, tình cảm của ông ít nhưng không có nghĩa là không có tình cảm. Là một người bố, đến khi gả con gái đi ông mới biết đau lòng.
Vạn Dung không có vấn đề gì, cười rất rực rỡ, thương lượng với Phương Hoa Dung làm đồ trang sức cho Mộc Trạch Tê.
Bà Duẫn tính được ngày tốt là vào lúc cuối xuân đầu hè, lúc đó thời tiết tốt, cũng thoải mái.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Buổi tối.
Mộc Trạch Tê làm thế nào cũng không ngủ được, lúc trước giữa hai người họ có ngăn cách, Nghiêm Kỷ nói kết hôn, Mộc Trạch Tê chỉ cảm thấy hốt hoảng.
Bây giờ ngăn cách đó đã giải quyết rồi, trong lòng Mộc Trạch Tê vừa căng thẳng vừa hưng phấn, cô thật sự sắp gả cho Nghiêm Kỷ rồi.
Cô còn vỗ người mình một cái, có phải cô đang nằm mơ hay không.
Nghiêm Kỷ ôm lấy cô: “Có anh ở đây, hôm đó em chỉ cần làm cô dâu đẹp nhất là được.”

Mấy tháng liên tiếp trôi qua, lễ cưới cũng sắp đến.
La Nam Nam và Trần Triết cũng kết thúc chuyến du lịch, trở về tham gia hôn lễ của hai người.
Ngoài Vương Đại Hữu, lúc Vương Đại Bằng vội vã trở về, Mộc Trạch Tệ vui mừng đến ôm chặt Vương Đại Bằng, lúc khóc lúc cười, cuối cùng không nói lên được lời nào cả.
Vương Đại Bằng rất yên tâm và vui mừng, vỗ vai cô: “Cuối cùng bé Tê của chúng ta cũng sắp kết hôn rồi.”
Nghiêm Kỷ và Vương Đại Bằng ăn ý gật đầu, xem như là sự công nhận đối với đối phương.
Vương Đại Bằng rất vui mừng khi gặp được Tiểu Nghiêm Hạp, ôm lấy cậu bé lắc qua lắc lại. Tiểu Nghiêm Hạp cũng thích thú, có lẽ vẫn cảm thấy anh ta và chú lớn của cậu bé giống nhau.
Vương Đại Bằng sờ cơ thể của cậu bé: “Ai da! Cháu trai của anh có tư chất tốt để làm lính đó!”
Ông cố Nghiêm Quốc Uy cũng cười tán thành: “Đúng đó! Có tư chất tốt để làm lính! Cháu chắt của tôi có tài năng này!”
Mộc Trạch Tê bất lực, mới một tuổi hơn, tài năng ở đâu ra.
Lúc Mộc Trạch Tê kết hôn, hôn lẽ rất long trọng, phô trương rất linh đình nhưng không lố lăng.
Đội xe sang rước dâu lái xe cả chặng đường từ sân cũ của nhà Mộc Trạch Tê đến nhà tổ của nhà họ Nghiêm, ngay cả màn hình lớn của quảng trường cũng đang phát sóng, khiến cả thành phố đều chấn động.
Rất nhiều khách khứa đến tham gia hôn lễ, ngoài các nhà cao sang quyền quý. Những người được mời đến nhiều nhất lại là bạn học ở trường trung học Hoa Thịnh.
Bởi vì người trẻ tuổi nhiều, tổng thể hôn lễ lấy sự vui vẻ làm chủ.
Lâm Thi Vũ và Lý Thuần ngồi bên dưới hoan hô, cho dù Lý Vi vẫn còn ghen ghét, nhưng cũng vỗ tay reo hò vì hai người.

Bình luận

Để lại bình luận