Chương 201

Mộc Trạch Tê vẫn cảm thấy không đúng, lần nào Nghiêm Kỷ cũng bắn vào, dù là cô trước kia thì cũng phải có rồi chứ.
Cuối cùng dưới sự ép buộc của Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ mới thừa nhận, đúng là lúc trước anh có tránh thai.
Nhưng ngay trước khi Mộc Trạch Tê bùng nổ, Nghiêm Kỷ đã lập tức giải thích.
Lúc trước cơ thể Mộc Trạch Tê không tốt, Nghiêm Kỷ hơi đắn đo, nên chờ Nghiêm Hạp hơn hai tuổi mới dự định muốn có con, kéo dài thêm chút thời gian.
Hai đứa bé chênh nhau ba tuổi là đẹp nhất.
Nghiêm Kỷ hôn lưng Mộc Trạch Tê, hôn một cái đã làm Mộc Trạch Tê run rẩy, Nghiêm Kỷ thấy vậy làm sao nhịn được.
Anh chỉnh lại tư thế của người trong lòng: “Không lừa em nữa, gần đây nếu muốn có con thì thật sự cần vất vả thêm chút.”
Anh nói xong còn đưa tay vỗ lên cái mông quả đào non mềm: “Nào, Tê Tê, chổng mông cao lên cho chồng vào nào.”
Mộc Trạch Tê rầm rì nâng eo và mông lên, cuối cùng ra giá: “Nhẹ chút…”
“Được.”
Không thể tin lời nói của đàn ông lúc lên giường, nói nhẹ nói chậm, hoàn toàn không thể nào.
Nhưng Mộc Trạch Tê đã nói muốn có con, đương nhiên không thể đổi ý. Hai vợ chồng tiếp tục quấn quýt lấy nhau.
Tiểu Nghiêm Hạp cứ luôn chạy theo Mộc Trạch Tê, ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi: “Mẹ! Khi nào có em trai và em gái?”
Nghiêm Kỷ dắt cậu bé về phòng: “Hôm nay anh trai phải làm người dũng cảm ngủ một mình, không cần mẹ ru ngủ thì mới nhanh có em gái và em trai.”
Tiểu Nghiêm Hạp bị một câu anh trai dỗ dành, giả vờ nghiêm nghị tỏ vẻ anh trai rất dũng cảm, dám ngủ một mình.
Mộc Trạch Tê mắc cỡ chết đi được, đấm vào hông Nghiêm Kỷ bảo anh đừng nói mấy lời kỳ lạ với con trai.
“Con trai đáng yêu hơn em, một câu anh trai trong tưởng tượng đã dỗ đến không biết trời trăng gì, còn nhỏ xíu đã tự lập được rồi.”
Nghiêm Kỷ bị đấm một cái cũng rất vui vẻ, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hờn dỗi của Mộc Trạch Tê, mỉm cười nói: “Lúc trước anh cũng bị một câu anh Nghiêm dỗ vui vẻ, khi đó em còn chẳng ảo tưởng mà anh đã bị lừa.”
Mộc Trạch Tê…
Lúc Mộc Trạch Tê mang thai lần thứ hai, thì phát hiện muộn hơn lúc mang thai Tiểu Nghiêm Hạp, bởi vì không có phản ứng thai nghén.
Bản thân cô đang dự tính chờ có thai thêm nửa năm nữa, cuối cùng lại bất ngờ có em bé.
Là thai song sinh, chờ lớn tháng một chút để biết giới tính, khi đó mới biết là thai long phượng.
Nghiêm Kỷ ngây ra.
Mộc Trạch Tê nhịn cười hỏi anh không vui sao?
Mộc Trạch Tê biết anh đã quá mức vui mừng, bây giờ vẫn còn ngơ ngác thôi, nhưng vẫn chọc anh.
Nghiêm Kỷ lắc đầu rồi lại gật đầu, đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào.
Sau khi lấy lại tinh thần mới ôm chặt lấy Mộc Trạch Tê, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh sợ làm ảnh hưởng đến bụng của cô, anh vừa mừng vừa sợ: “Tê Tê, anh yêu em! Vất vả cho em rồi!”
Mộc Trạch Tê thấy anh vui vẻ như vậy thì cũng cười sung sướng ôm lại anh. Thật hạnh phúc.
Tiểu Nghiêm Hạp biết mẹ đã có em bé cũng rất vui, lúc đó còn đoán xem là em gái hay là em trai, bây giờ biết mình có đủ cả em trai lẫn em gái.
Ban đầu tưởng mang thai lần nữa sẽ có tổng cộng hai đứa con, nhưng bây giờ đã có tổng cộng ba đứa.
Hình như trước giờ nhà họ Nghiêm chưa từng có đông con đến vậy.
Các ông các bà cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đến khi ông bà nhà họ Nghiêm nghe thấy trong đó có một bé gái thì có thể nói ai cũng vui mừng đến bật khóc, cực kỳ kích động.
Dù sao ba đời qua nhà họ Nghiêm đều chỉ có mỗi cháu trai.
Vạn Dung đến thăm con gái, thấy dáng vẻ “chưa hiểu sự đời” của ông bà, chủ động giúp đỡ: “Nếu nhà họ Nghiêm không nuôi nổi thì nhà họ Mộc chúng tôi có thể nuôi.”
Lần này không chỉ Nghiêm Hành Hoa mà cả Phương Hoa Dung cũng không chịu được mà nổi giận, tỏ vẻ tuyệt đối không thể.
Dĩ nhiên hai nhà rất coi trọng thai long phượng, đặc biệt là ông cố nội Nghiêm Quốc Uy.
Khi nhìn Mộc Trạch Tê lúc còn nhỏ nhảy nhót vui vẻ, cô bé vừa có cái miệng ngọt lại còn dính người, không biết ông đã hâm mộ Mộc Tùng Âm có một cô cháu gái biết bao nhiêu.
Bây giờ ước mơ của ông cụ cuối cùng đã thành hiện thực. Lúc này ông cụ ngay cả nằm mơ cũng cười đến tỉnh, khuôn mặt cũng không theo bản năng mà xụ xuống như trước đây nữa, bây giờ cả ngày đều vui tươi hớn hở.
Lúc này Mộc Trạch Tê mới đến tố cáo, giả vờ khóc lóc ấm ức trách móc Nghiêm Kỷ: “Nghiêm Kỷ không đồng ý cho cháu sinh!”
Nghiêm Quốc Uy sợ tới mức phải tìm đến gậy sắt gia phong hầu hạ, che chở cháu dâu: “Chắt gái của nhà họ Nghiêm chúng ta thì có liên quan gì đến nó!”
Nghiêm Kỷ là bố đứa bé: “…” Đứa bé mà không liên quan gì đến anh thì còn có liên quan gì đây.
Các bà cụ còn đỡ, các bà cụ có rất nhiều đồ vật có thể tặng cho chắt gái, những cái đó đều do mẹ của các bà cụ truyền lại.
Nghiêm Hoằng Hoa thì lại im lặng, đi tìm ông ngoại Mộc Quan Kỳ của cháu mình để uống rượu giải sầu.
Đứa bé còn chưa sinh ra mà ông đã cảm nhận được cảm giác đau lòng khi cháu gái bị thằng nhóc thối tha nào bắt mất rồi. Ông không bao giờ… cười Mộc Quan Kỳ nữa.
Tuy rằng Mộc Trạch Tê đang mang thai song sinh, bụng khá lớn, nhưng trạng thái tổng thể vô cùng tốt.
Cho dù thai đã ổn định, nhưng Nghiêm Kỷ vẫn ở cạnh cô không rời một bước nào, Mộc Trạch Tê bảo anh đi làm cũng không dễ dàng.
Lúc này Nghiêm Kỷ đang mát xa chân cho Mộc Trạch Tê, thương cô mang thai song sinh bụng quá lớn.
“Đi làm thì lúc nào mà chẳng đi được, thời gian mấy chục năm sau đều để đi làm. Thời gian vợ chồng yêu thương chăm sóc em khi mang thai sinh con vừa trôi qua là không thể lấy lại được.”

Bình luận

Để lại bình luận