Chương 203

Mộc Trạch Tê sợ Nghiêm Kỷ không hiểu liền nói tiếp: “Cũng tương đương với thiếu phụ Mộc Trạch Tê lúc này đã là mẹ của ba đứa con, muốn đi trêu chọc anh của thời cấp ba.”
Cho nên là mình tự cắm sừng mình?!
Quả thật Nghiêm Kỷ không quá bằng lòng, đôi mắt không xê dịch nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Tê: “Nếu anh không làm như vậy thì em sẽ không thân mật với anh hả?”
Mộc Trạch Tê vén áo ra một chút, lộ ra bộ ngực sữa vừa trắng vừa mềm: “Vậy anh có chơi hay không chơi đây?”
Yết hầu của Nghiêm Kỷ lăn lộn, nuốt nước bọt, không màng gì nữa: “Chơi!”

Nghiêm Kỷ lại mặc đồng phục của trường trung học Hoa Thịnh, bây giờ anh đã cao hơn trước rất nhiều, may mà đồng phục học sinh khá rộng rãi nên trông có vẻ không có vấn đề gì lớn.
Mộc Trạch Tê chải lại mái tóc che nửa lông mày mà lúc trước cô thường để lộ ra chiếc mũi cao thẳng và cằm, cả người lập tức trở nên trẻ hơn nhiều.
Đã nhiều năm trôi qua rồi.
Nghiêm Kỷ dường như vẫn không thay đổi gì, Nghiêm Kỷ mặc bộ đồng phục học sinh này dường như vẫn mang phong cảnh giống như lúc ở Hoa Thịnh kia.
Trước yêu cầu mạnh mẽ của Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ dỡ bỏ dáng vẻ với khí thế mạnh mẽ tương đối nghiêm túc của tổng giám đốc, trở thành dáng vẻ nghiêm chỉnh dịu dàng khi còn học trung học.
Nghiêm Kỷ là người thông minh, mà người thông minh phần lớn đều giỏi “bắt chước”, huống chi lại là bắt chước bản thân trước đây.
Nghiêm Kỷ hỏi: “Như vậy được rồi chứ? Khi nào thì bắt đầu?”
Mộc Trạch Tê sững sờ gật đầu rồi vây quanh Nghiêm Kỷ nhìn tới nhìn lui.
Dáng vẻ hiện tại của Nghiêm Kỷ gần như không khác gì hồi trung học, cứ như thể người đang đứng trước mặt Mộc Trạch Tê chính là Nghiêm Kỷ thời trung học cách đây năm sáu năm.
Mộc Trạch Tê lập tức cảm thấy ngượng ngùng và rụt rè đối với anh, rồi lại kích động muốn túm góc áo anh.
Mộc Trạch Tê nói với anh về cảm giác của mình, Nghiêm Kỷ cũng nở nụ cười, nói anh càng nhớ cảm giác đó hơn.
Đôi mắt chứa chan tình cảm và những giọt nước mắt đầy ấm ức, đây đều từng là những dáng vẻ của Mộc Trạch Tê khi giở mánh khóe.
Mặc dù mang theo mưu mô và công danh lợi lộc, nhưng Nghiêm Kỷ cố ý duy trì vẻ tỉnh táo và nhẫn nhịn chịu đựng để bản thân không bị rơi vào tròng.
Bởi vì không chừng anh sẽ thân mật trước khi Mộc Trạch Tê bắt đầu diễn.
Nghiêm Kỷ chỉ có thể ôm vòng eo Mộc Trạch Tê, hai người chạm trán vào nhau, nhìn nhau một cách chân thành: “Hay là vợ à, em thử xem?”
Mộc Trạch Tê đẩy Nghiêm Kỷ sang một bên dứt khoát từ chối: “Không được, bây giờ em là một người phụ nữ giàu có rồi!”
Nghiêm Kỷ…
Mộc Trạch Tê trong phiên bản người phụ nữ giàu có vắt chéo hai chân kiêu ngạo ngồi trên ghế sô pha, còn Nghiêm Kỷ thì đứng ở trước mặt.
Đôi môi Mộc Trạch Tê đỏ tươi, khóe miệng cong lên kèm theo nụ cười xấu xa.
Bây giờ cô đang diễn vở kịch cô là một người phụ nữ giàu có bao nuôi Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ cười thầm, cô thích chơi thì anh sẽ chơi với cô.
Mộc Trạch Tê ngoắc ngón tay về phía Nghiêm Kỷ, anh diễn rất nhập vai, do dự một lúc mới bước vài bước về phía trước.
Mộc Trạch Tê vắt chéo hai chân dùng giày cao gót cọ vào bắp chân Nghiêm Kỷ, ý định trêu chọc rất rõ ràng.
Nghiêm Kỷ phối hợp khẽ nhíu mày hơi rụt chân lại, suýt chút nữa sẽ kêu lên xin hãy tự trọng.
Mộc Trạch Tê cảm thấy Nghiêm Kỷ diễn thật sự rất tốt!
“Em trai, em đã suy nghĩ chưa? Mặc dù chị đã là mẹ của ba đứa trẻ nhưng em có thể thấy chị bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, huống chi…”
Ngón tay mềm mại của Mộc Trạch Tê lướt từ khuôn ngực đầy đặn dọc theo đường cong uyển chuyển xuống bờ mông, ánh mắt Nghiêm Kỷ cũng nhìn theo đầu ngón tay của cô.
“Dáng người của chị cũng được bảo dưỡng rất tốt.” Cô nói xong liền đi tới nở nụ cười quyến rũ ở bên tai Nghiêm Kỷ: “Em phải nếm thử thì mới biết được mùi vị của chị thế nào.”
Mùi thơm phả vào tai, một cảm giác tê dại lan rộng từ gốc tai ra toàn thân.
Nghiêm Kỷ cảm thấy giống như bị điện giật làm cho da đầu dựng đứng, thứ kia căng phồng lên lộ rõ ở trên quần đồng phục học sinh, anh còn còng lưng xuống che lại.
Thật sự giống như một thanh niên làm cho người ta không nhịn được muốn trêu chọc.
Mộc Trạch Tê khẽ vén cổ áo, bộ ngực trong thời kỳ cho con bú vừa to lại vừa mềm đung đưa qua lại như bóng nước: “Mặc dù những cô gái trẻ rất tốt, nhưng mà chị gái trưởng thành sẽ biết cách yêu thương người ta hơn đấy.”
Nghiêm Kỷ khựng lại, không hiểu sao những lời này lại hơi quen thuộc.
Không thể không nói, Mộc Trạch Tê diễn loại cử chỉ thành thục và ngọt ngào của người phụ nữ đã có chồng rất đạt, diễn giải sự hấp dẫn và che đậy ham muốn dục vọng rất tốt.
Nghiêm Kỷ vẫn còn đang suy nghĩ thì Mộc Trạch Tê đã nắm cổ áo anh, Nghiêm Kỷ bị kéo đến mức cúi người xuống rồi bị kéo đến trước mặt Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê chớp mắt: “Chị sẽ hầu hạ em trước, đợi sau khi chị nếm được mùi vị của em thì lại nói chuyện với chị được chứ?”
Nghiêm Kỷ nhìn hàng lông mày quyến rũ của Mộc Trạch Tê giống như lưỡi câu treo trái tim của người đàn ông lên.
Yết hầu của anh chuyển động qua lại, anh khẽ ho rồi tiếp tục diễn.
“Vậy bà chủ không cần thứ gì khác ngoài cơ thể sao?” Ví dụ như tình cảm hay gì đó.
Mộc Trạch Tê bày ra dáng vẻ rất ngạc nhiên, vẻ mặt của cô như muốn nói Nghiêm Kỷ thật sự rất “ngây thơ”: “Không phải có tiền là được rồi sao, còn muốn cái gì nữa?!”
Nghiêm Kỷ…
Nghiêm Kỷ cảm thấy đây đúng là báo ứng của mình.
Lúc trước sau đêm đầu tiên của hai người, Nghiêm Kỷ cũng nghĩ rằng chỉ cần anh bồi thường tiền để nuôi Mộc Trạch Tê là được rồi.
Sau đó khi theo đuổi vợ, nỗi đau khổ và sự tra tấn vì nhớ nhung xem như đã bị ăn mòn đến cạn kiệt.

Bình luận

Để lại bình luận