Chương 205

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 205

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mộc Trạch Tê không tin, bây giờ mật dịch của cô đã tràn ra như suối, không muốn nghe lời khuyên của Nghiêm Kỷ để anh tự mình đi vào.
“Vậy anh làm rồi thì sao em được gọi là phú bà câu dẫn cậu học sinh cấp ba xinh trai chứ.”
Vẫn diễn kịch? Nghiêm Kỷ hết cách, đợi cô chịu khổ rồi nói.
Eo Mộc Trạch Tê hạ xuống, nuốt lấy côn thịt. Côn thịt chậm rãi đi vào, vừa mới vào phần đầu đã bị nghẽn lại, không thể động đậy.
Mộc Trạch Tê không chịu thua, nhất quyết nuốt vào, mới vào được một nửa đã chướng đến khó chịu.
Côn thịt nóng bỏng động đậy trong vách trong của huyệt nhỏ, nhịp đập hung hãn này xuyên qua chỗ hai người liên kết, truyền tới thân thể Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ, thân thể anh căng cứng, ánh mắt sâu thẳm, tiếp tục diễn vở kịch của mình, mạnh mẽ ngồi xuống.
Nhưng Mộc Trạch Tê không động đậy được…
Cô đang muốn lùi ra, chầm chậm dừng lại, Nghiêm Kỷ to quá, cô không nuốt được.
Dường như Nghiêm Kỷ đoán được ý nghĩ của cô, hù dọa: “Mộc Trạch Tê, em muốn kiên trì, lại không tin anh. Em dám rút ra, anh sẽ lật người làm em đến khóc.”
Mộc Trạch Tê thật quá ẩu, cho rằng bản thân đủ ướt, đã sinh ba đứa con rồi. Kết quả đã lâu không làm, huyệt nhỏ lại càng chặt hơn.
Hai người cứ bị mắc kẹt như vậy.
Nghiêm Kỷ hít vào hơi lạnh, bị kẹp vừa đau vừa sướng, Nghiêm Kỷ mềm giọng dỗ dành Mộc Trạch Tê: “Đã nói chồng nhẹ nhàng cho vào, vào hết rồi em muốn làm gì cũng được, được không?”
Không đợi Nghiêm Kỷ động đậy, Mộc Trạch Tê ngồi xuống, ư một tiếng, ép mật dịch trong hoa huyệt không ngừng chảy ra ngoài.
Khoái cảm do cọ xát bùng nổ như pháo hoa , hai người đều thở ra.
Mộc Trạch Tê cắn răng, không chủ động sao gọi là câu dẫn.
Nghiêm Kỷ sướng đến mức chân tay tê rần, từ khi Mộc Trạch Tê mang song thai, anh thương yêu, cẩn thận, trước nay hai người đều không làm tới bước cuối.
Đã lâu anh không đi vào huyệt nhỏ của phụ nữ.
Bị sự sung sướng vừa ấm áp vừa ướt át bao vây, anh lập tức muốn ép Mộc Trạch Tê xuống ghế làm đến khi cô òa khóc.
Anh nhịn, nhẫn nhịn nhìn động tác của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê hạ eo nuốt lấy côn thịt, quy đầu vừa cứng vừa to quét qua điểm G mẫn cảm, vách huyệt nhỏ co rút tiết ra mật dịch ướt át, từ khô ráp bỗng trở lên trơn trượt.
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tê đỏ hồng, giọng nói đứt đoạn: “Thế nào? Hương vị của chị như nào?”
Côn thịt bị siết chặt cực kỳ sung sướng, nhìn thắt lưng Mộc Trạch Tê, sướng đến mức run cầm cập, còn muốn diễn kịch, khiến anh không thể ngăn được sự yêu thương dành cho cô.
Nghiêm Kỷ mở miệng thở hổn hển, diễn theo vở kịch: “Eo của bà Nghiêm cong thật đấy, đẹp như đoạn lụa đang phấp phới bay vậy.”
Mộc Trạch Tê cười thành tiếng, Nghiêm Kỷ có xu hướng thích nắm quyền chủ động và khống chế. Hôm nay anh tình nguyện chơi đùa cùng cô, là vì anh yêu cô mà thôi.
Cô cũng rất yêu anh.
Vì vậy, cô quyết định cho anh chút lợi ích.
Mộc Trạch Tê giơ cánh tay tránh nõn ôm cổ Nghiêm Kỷ, đôi môi hồng nhuận phủ lên môi anh.
Dưới eo bắt đầu di chuyển như cối xay, khiến côn thịt bị siết chặt trong huyệt nhỏ, khiến côn thịt cứng rắn chạm vào vách thịt bên trong.
Mị thịt ướt át run rẩy, càng thêm co rút rung động, vách thịt thân mật liên kết với côn thịt, dây dưa với nhau.
Nghiêm Kỷ sướng mất hồn, sướng đến mức giọng nói nghẹn lại: “Em học ở đâu vậy?”
Mộc Trạch Tê phẫn hận gặm cánh môi anh: “Chồng em luôn thích giày vò em, lăn qua lộn lại, đương nhiên em phải học một biết mười rồi.”
Nghiêm Kỷ hôn cô, làm chứng cho bản thân:”Vợ chồng mặn nồng, trong lòng yêu nhau, đương nhiên cơ thể cũng vậy, không làm tình sao được.”
Mộc Trạch Tê mượn lực ôm lấy cổ Nghiêm Kỷ, cô nhấc chân bắt đầu rộng mở đón nhận côn thịt.
Lúc rút ra mật dịch tiết ra như suối, lúc nuốt vào mị thịt lập tức quấn lấy, mút lấy côn thịt.
Eo Nghiêm Kỷ không chịu được đẩy lên trên, hai người cùng di chuyển khiến nơi tế nhị càng tiếp xúc thân mật.
“Bạch bạch bạch” Tiếng đập mạnh bạo khuấy động âm thanh của mật dịch không ngừng vang lên.
Côn thịt vào sâu hơn, hướng tới tử cung sâu thẳm. Đâm tới mức tử cung tê rần, khoái cảm mãnh liệt trào ra.
Mộc Trạch Tê ôm Nghiêm Kỷ, răng môi hai người tiếp xúc kịch liệt, nơi kết nối giữa hai người đã ướt đẫm.
Theo mười mấy lần ra vào sau cùng, lượng lớn tinh dịch bắn vào tử cung, Mộc Trạch Tê sướng tới mức lên cao trào nhưng Nghiêm Kỷ vẫn đang bắn.
Trong lúc Mộc Trạch Tê nghĩ Nghiêm Kỷ đã bắn nhiều như vậy sẽ nghỉ ngơi vuốt ve an ủi một chút.
Nhưng Nghiêm Kỷ đã đặt cô trên bàn làm việc, côn thịt như không biết mệt mỏi, tiếp tục hừng hực đâm vào.
Nghiêm Kỷ đã nhịn quá lâu, gác chân Mộc Trạch Tê trên vai mình, tiếp tục đâm giống như đất rung núi chuyển.
Sau khi cao trào qua đi, Mộc Trạch Tê vẫn đang mẫn cảm, linh hồn bay lên mây, hai chân đá loạn xạ, kêu gào muốn giãy giụa.
Chơi kiểu hóa trang nhân vật như vậy khiến Nghiêm Kỷ hồi tưởng lại nhiều thứ.
Bọn họ không bị cốt truyện mê hoặc, cũng không bị hình tượng làm phân vân, chỉ kiên định với trái tim của chính mình.
Nam nữ chính không chắc chắn sẽ yêu thích lẫn nhau, mà nữ phụ không chắc chắn sẽ không được nam chính yêu thương.
Anh thích kiểu nữ phụ tính cách dịu dàng, tuy rằng anh ép cô tiến vào nhà giam của mình nhưng anh cũng sẽ yêu thương cô cả đời.
Nghiêm Kỷ cúi người hôn lên trán Mộc Trạch Tê, đem theo hồi ức về những năm tháng đã qua, hạnh phúc ấm áp nói: “Anh yêu em, Mộc Trạch Tê, cũng cảm ơn em vì đã yêu anh.”
Mộc Trạch Tê đón nhận tình cảm trong câu nói này của Nghiêm Kỷ, để có thể giúp hai người ở bên nhau, mọi người đã dốc hết sức lực.
Bây giờ nhớ lại, Mộc Trạch Tê vẫn rất thương anh.
Cũng không giãy giụa nữa, đổi thành dùng chân quặp chặt Nghiêm Kỷ, trả lời anh: “Em cũng yêu anh, Nghiêm Kỷ, rất yêu anh.”

Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Hết.

Bình luận

Để lại bình luận