Chương 151

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 151

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mấy cú đâm sâu đụ cho Mộc Trạch Tê mềm nhũn, không nơi nương tựa chỉ có thể đỡ lấy Nghiêm Kỷ khóc nức nở rên rỉ kêu lên: “A! Nghiêm Kỷ… Nghiêm Kỷ! Nhẹ chút được không… Ưm.”
Nghiêm Kỷ cười, nhéo cánh hoa đã ướt đẫm của cô. Gác chân cô vòng quanh thắt lưng và bụng mình, để Mộc Trạch Tê toàn tâm toàn ý chỉ có thể ngồi ở trên người mình, từng chút từng chút đụ cô.
Hoa huyệt mềm mại bị côn thịt cứng rắn xuyên qua, nóng bỏng khiến bên trong mềm nhũn. Bên trong huyệt động phun ra dịch tình dồi dào, khiến côn thịt ướt sũng, mềm mại nhưng hút người.
Hai người đều càng lúc càng nóng, khoái cảm như sóng thần cuốn hai người đi.
Mộc Trạch Tê mất hồn, mồ hôi làm ướt bộ đồ cô gái thỏ trắng trên người, người cũng có chút choáng váng. Mềm nhũn nằm sấp trên người Nghiêm Kỷ, hừ khóc không ngừng.
“Nghiêm Kỷ, tôi muốn… Tôi muốn…” Đôi môi mềm mại của cô dán vào lồng ngực Nghiêm Kỷ, mê ly đến chảy cả nước miếng, lẩm bẩm nói những lời này.
“Chỉ cần Tê Tê muốn, thì anh Nghiêm đều cho.” Nghiêm Kỷ cũng bị khoái cảm làm cho mất hồn, anh hôn cô, cuối cùng điên cuồng đâm vào vài cái, đâm vào tử cung nhỏ của cô mà bắn ra.
“A!”
Sau nửa đêm, Nghiêm Kỷ lại bảo Mộc Trạch Tê thay mấy bộ quần áo. trên giường, trên bậu cửa sổ, trong phòng tắm.
Cuối cùng Mộc Trạch Tê đã bị khoái cảm tra tấn đến thần trí không rõ. Nghiêm Kỷ để cô nằm úp sấp vểnh mông nhỏ để Nghiêm Kỷ đụ. Nghiêm Kỷ bảo cô hôn mình, thì cô sẽ ôm anh hôn lấy, chiếc lưỡi nhỏ hôn liếm yết hầu gợi cảm của anh.
Một đêm, Mộc Trạch Tê đều ở trong khoái cảm mất hồn. Mà Nghiêm Kỷ ngoài khoái cảm ra, anh còn thấy thỏa mãn đầy trong lòng, nhất định phải hôn, ôm, đụ Mộc Trạch Tê mới có thể bắn ra.

Sau khi Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ ở bên nhau, Nghiêm Kỷ mỗi ngày đều vui vẻ, xuân phong đắc ý. Mà Mộc Trạch Tê bị làm đến khí sắc hồng hào, nhưng cô lại cảm thấy mệt chết đi được.
Khó chịu nhất chính là cô phải quen với sự thân mật của Nghiêm Kỷ đối với cô, và quen với hình thức ở chung của hai người.
Nghiêm Kỷ dính người, anh có rất nhiều thời gian dính người, anh không kiêng nể gì dính người.
Thứ bảy Mộc Trạch Tê nhất định phải đến chỗ anh. Nhưng từ thứ hai đến thứ sáu Mộc Trạch Tê không ở một mình được, nên Nghiêm Kỷ trắng trợn đi tìm cô.
Ngay từ đầu Mộc Trạch Tê không muốn ngồi xe của anh, vì vậy sáng sớm anh đi theo Mộc Trạch Tê chen chúc trên tàu điện ngầm.
Nghiêm Kỷ luôn bảo vệ Mộc Trạch Tê trong vòng tay nhỏ bé, ngăn cách với mọi thứ.
Mộc Trạch Tê bây giờ vẫn luôn bị Nghiêm Kỷ bao phủ.
Khi tàu rung lắc, cơ thể hai người sẽ dán sát vào nhau còn kích thích hơn khi hai người điên cuồng ở trên giường, hai người đã thân mật vô số lần nhưng vành tai đều đỏ lên, bởi vì giờ phút này hai người giống như người yêu bình thường, tóc mai cọ vào nhau.
Có một lần, nửa đường gặp Lâm Thi Vũ một lần, Mộc Trạch Tê cũng sắp bị dọa chết, theo bản năng hất tay đang siết chặt của Nghiêm Kỷ ra, đột nhiên lắp bắp không biết giải thích thế nào.
Nghiêm Kỷ không vui vì Mộc Trạch Tê hất tay anh ra, anh nắm lấy nó rồi cầm trở lại, còn gặm mấy miếng.
Mộc Trạch Tê…
Mà Lâm Thi Vũ hình như một chút cũng không thấy ngạc nhiên, mặc dù nụ cười có chút cứng đờ nhưng vẫn vẫn bình tĩnh chào hỏi.
Phản ứng của Lâm Thi Vũ lại khiến Mộc Trạch Tê không biết phải làm sao, giống như Lâm Thi Vũ đã biết chuyện của cô và Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê cũng phát hiện Nghiêm kỷ và Lâm Thi Vũ ở chung không thích hợp, giao tiếp giữa anh và Lâm Thi Vũ ít đi rất nhiều.
Mộc Trạch Tê làm nũng muốn nghe được chút tin tức từ Nghiêm Kỷ, thuận tiện nói bóng nói gió hỏi anh và Lâm Thi Vũ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Dù sao trong mắt Lâm Thi Vũ không có tâm tư yêu đương của thiếu nữ, mà chỉ có sự kiên định rõ ràng.

Bình luận

Để lại bình luận