Chương 158

“Anh uống rượu không vui, phải ngủ chung một phòng.”
Mộc Trạch Tê đã ở bên Nghiêm Kỷ một thời gian, bắt đầu hiểu được những mánh khóe này của đàn ông. Cô lặng lẽ nghĩ, mẹ, cố lên!
Mặt Vạn Dung thoáng đỏ bừng: “Không được!”
Mộc Quan Kỳ cũng không nói gì nữa đứng lên muốn đi theo ra ngoài. Vẻ mặt Vạn Dung thay đổi nhiều lần, bà muốn nổ tung, nhưng hai người không phải đang nói chuyện điện thoại, nhìn dáng vẻ kia của Mộc Quan Kỳ, bà thật sự không thể tức giận nổi.
Mộc Trạch Tê không nhìn, túm lấy Nghiêm Kỷ còn muốn xem náo nhiệt ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, Nghiêm Kỷ cười: “Tình cảm của dì và chú thật tốt.”
Trước kia Mộc Trạch Tê không vui, rất khó nhận ra những thứ này trong cuộc sống, nhưng thấy bọn họ ly hôn, ly thân, mẹ sẽ gọi điện cãi nhau với ba.
Bây giờ nghĩ về nó, giấy chứng nhận đó chỉ là một hình thức, mà họ vẫn luôn ở bên nhau. Nếu không, em trai Mộc Tư Tề kém tám tuổi thì đến từ đâu.
Mộc Trạch Tê cảm thán, thật sự là bị tướng một quân lớn.
Buổi tối, Mộc Trạch Tê nhất định sẽ ở nhà, mà Nghiêm Kỷ giở các loại trò đồi bại, chơi với Mộc Tư Tề đến đêm khuya, cuối cùng cũng phải ở lại.
Mộc Trạch Tê kiên quyết không đồng ý.
Kết quả bởi vì sự kiên quyết của mẹ mà bại trận, cuối cùng hai ba con vẫn ở cùng một phòng, Mộc Trạch Tê ở trong phòng của em trai Mộc Kiến Hiền, đúng lúc có phòng.
Bà nội Mộc nói chuyện với Nghiêm Kỷ rất vui, những người lớn tuổi rất dễ thương bọn nhỏ, nên đã nhân tiện giữ anh ở lại, dù sao cũng đã khuya.
Sau đó Nghiêm Kỷ thắng lợi nhìn Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê cuối cùng cũng biết Nghiêm Kỷ hao tổn tâm sức, từ từ từng đợt từng đợt mưu đồ vào nơi quan trọng nhất trong gia đình mình.

: Bước Đầu Hòa Hợp
Dưới ánh trăng mờ ảo, Mộc Trạch Tê đứng ngoài sân nhà cũ, gió đêm lành lạnh thổi qua, khiến mái tóc xoăn của cô khẽ bay. Cô ôm lấy cánh tay, ngẫm nghĩ về những gì vừa xảy ra trong ngày. Nghiêm Kỷ, với sự khéo léo và tâm ý chân thành, đã hòa nhập vào gia đình cô một cách tự nhiên đến không ngờ. Từ bà nội đến em trai Mộc Tư Tề, ai cũng quý mến anh. Ngay cả ba Mộc Quan Kỳ, người vốn kiệm lời và khó gần, cũng dành cho anh một cái gật đầu đồng ý hiếm hoi.
Cô quay đầu, thấy Nghiêm Kỷ đang ngồi trên ghế đá trong sân, ánh mắt anh lặng lẽ dõi theo cô. Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh tuấn của anh như được phủ một lớp bạc, vừa dịu dàng vừa bí ẩn. Mộc Trạch Tê bước tới, ngồi xuống bên cạnh, khẽ hỏi: “Anh không mệt à? Cả ngày nay chạy qua chạy lại, còn chơi với Tư Tề đến khuya.”
Nghiêm Kỷ mỉm cười, đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai. “Mệt thì có mệt, nhưng đáng mà. Anh muốn em thấy anh nghiêm túc thế nào với chuyện của chúng ta.”
Mộc Trạch Tê cắn môi, ánh mắt lấp lánh nhưng pha chút do dự. “Anh… anh không sợ em vẫn muốn chạy trốn sao? Em không giống Lâm Thi Vũ, em không có lý tưởng lớn lao, cũng chẳng mạnh mẽ như cô ấy. Đôi khi em tự hỏi, anh thích em ở điểm gì?”
Nghiêm Kỷ nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp của anh bao bọc lấy những ngón tay lạnh giá của cô. “Tê Tê, em không cần phải giống bất kỳ ai. Anh thích em vì em là em. Em có thể giả vờ ngoan ngoãn, có thể tính toán, nhưng em cũng thật thà đến mức khiến anh không thể rời mắt. Em nghĩ anh không biết những lúc em vụng trộm nhìn anh, hay những lần em cố ý làm nũng để thử lòng anh sao?”
Mộc Trạch Tê đỏ mặt, muốn rút tay về nhưng bị anh giữ chặt. Cô lẩm bẩm: “Ai thèm nhìn anh chứ…”
Nghiêm Kỷ bật cười, kéo cô sát vào lòng. Hơi thở của anh phả lên gò má cô, ấm áp mà đầy mê hoặc. “Vậy bây giờ anh cho em nhìn đủ, được không?” Anh cúi xuống, môi chạm nhẹ vào môi cô, ban đầu chỉ là một cái chạm dịu dàng, nhưng dần trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn. Mộc Trạch Tê khẽ run, bàn tay vô thức bám vào vai anh, để mặc anh dẫn dắt.

Bình luận

Để lại bình luận