Chương 160

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 160

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi cả hai đạt đến cao trào, Mộc Trạch Tê ngã vào lòng anh, thở hổn hển. Nghiêm Kỷ ôm chặt cô, hôn lên trán cô. “Anh yêu em, Tê Tê. Dù em có là trà xanh hay gì đi nữa, anh chỉ cần em.”
Mộc Trạch Tê mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình hoàn toàn thuộc về anh. Cô thì thầm: “Em cũng… yêu anh, Nghiêm Kỷ.”
: Lời Hứa Dưới Ánh Đèn
Mùa đông ở thành phố Z càng ngày càng lạnh, nhưng trong lòng Mộc Trạch Tê lại dần ấm áp. Sau buổi tối ở biệt thự, nơi cô lần đầu tiên thừa nhận tình cảm với Nghiêm Kỷ, mối quan hệ của hai người bước vào một giai đoạn mới. Không còn những toan tính hay nghi ngờ, cô bắt đầu học cách tin tưởng anh, tin vào tình yêu mà anh dành cho cô.
Một buổi tối cuối tuần, Nghiêm Kỷ bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà Mộc Trạch Tê, trên tay cầm một chiếc túi giấy nhỏ. Cô ngạc nhiên, bước ra đón anh trong chiếc áo len dày, tóc xoăn buông xõa. “Anh làm gì mà đến muộn thế này? Không sợ mẹ em mắng à?”
Nghiêm Kỷ cười, đưa túi giấy cho cô. “Mở ra đi. Anh đi ngang một cửa hàng, thấy cái này hợp với em.” Bên trong là một đôi găng tay len màu trắng, mềm mại và ấm áp, có thêu hình bông tuyết nhỏ. “Mấy hôm nay lạnh, anh không muốn tay em bị cóng.”
Mộc Trạch Tê đeo thử, cảm giác ấm áp bao bọc lấy bàn tay khiến cô mỉm cười. “Anh đúng là… lúc nào cũng biết cách làm em bất ngờ.” Cô ngước mắt, thấy ánh mắt anh dịu dàng như ánh đèn đường mờ ảo phía sau. Không kìm được, cô nhón chân, hôn nhẹ lên má anh. “Cảm ơn anh, Nghiêm Kỷ.”
Nghiêm Kỷ sững người, sau đó cười lớn, kéo cô vào lòng. “Chỉ một cái hôn mà đòi trả công à? Không đủ đâu, Tê Tê.” Anh cúi xuống, hôn sâu lên môi cô, bàn tay luồn qua mái tóc xoăn, giữ cô sát vào mình. Nụ hôn kéo dài dưới ánh đèn đường, mang theo hơi thở mùa đông và sự ngọt ngào không lời.
Họ quyết định đi dạo một chút trước khi về. Dọc con đường nhỏ dẫn vào công viên gần nhà, Nghiêm Kỷ nắm tay cô, kể về những kế hoạch tương lai. “Sau khi tốt nghiệp, anh muốn đưa em đi du lịch. Có thể là Nhật Bản, em thích ngắm hoa anh đào, đúng không?”
Mộc Trạch Tê gật đầu, nhưng trong lòng lại thoáng lo lắng. “Nhưng… anh nghĩ xa quá rồi. Em còn chưa biết mình sẽ thi đại học thế nào, hay có đủ sức để theo kịp anh không. Nhà họ Nghiêm… không phải ai cũng chấp nhận em đâu.”
Nghiêm Kỷ dừng bước, quay sang nhìn cô. “Tê Tê, anh không cần em phải theo kịp anh. Anh chỉ cần em ở bên anh. Còn nhà họ Nghiêm, em không cần lo. Anh sẽ xử lý tất cả. Em chỉ cần tin anh, được không?”
Lời anh như ngọn gió xua tan mây mù trong lòng cô. Mộc Trạch Tê mỉm cười, siết chặt tay anh. “Được, em tin anh.”
Đêm đó, khi cả hai trở về biệt thự của Nghiêm Kỷ để tránh cái lạnh, không khí nhanh chóng nóng lên. Trong căn phòng ấm áp, Nghiêm Kỷ kéo cô ngồi lên giường, ánh mắt anh sáng rực. “Tê Tê, em biết không, mỗi lần em nói tin anh, anh chỉ muốn giữ em mãi mãi.”
Mộc Trạch Tê đỏ mặt, cố lườm anh. “Anh lại bắt đầu nói mấy lời sến rồi!” Nhưng cô không kịp nói thêm, vì Nghiêm Kỷ đã kéo cô nằm xuống, môi anh lướt từ môi xuống cổ, để lại những dấu hôn nhạt. Tay anh khéo léo cởi áo len của cô, chạm vào làn da trắng mịn, khiến cô run nhẹ.
“Anh… chậm chút…” Mộc Trạch Tê thì thầm, giọng đã mềm nhũn. Nghiêm Kỷ cười khẽ, hôn lên bụng cô, tay luồn xuống dưới lớp váy, khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt. Cô bám chặt vào vai anh, để mặc anh dẫn dắt, cơ thể dần chìm vào khoái cảm. Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu, từng cử động của anh như muốn khắc ghi cô là của anh.
Khi cả hai đạt đến đỉnh điểm, Mộc Trạch Tê thở hổn hển, nép vào lòng anh. Nghiêm Kỷ vuốt tóc cô, thì thầm: “Tê Tê, anh hứa sẽ cho em một tương lai hạnh phúc. Không chỉ là những khoảnh khắc thế này, mà là cả một đời.”

Bình luận

Để lại bình luận