Chương 161

Cô mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy tương lai không còn đáng sợ. “Em tin anh, Nghiêm Kỷ.”
________________

: Thử Thách Đầu Tiên
Học kỳ hai lớp 12 bắt đầu với áp lực thi cử ngập đầu. Mộc Trạch Tê, dù đã cố gắng học hành, vẫn cảm thấy căng thẳng khi nghĩ đến kỳ thi đại học sắp tới. Nghiêm Kỷ, với thành tích luôn dẫn đầu, trở thành chỗ dựa lớn nhất của cô. Anh thường xuyên ở lại sau giờ học, kiên nhẫn giảng bài cho cô, dù đôi lúc cô cáu gắt vì không hiểu.
Một buổi chiều, trong phòng tự học vắng người, Mộc Trạch Tê ném bút xuống bàn, bĩu môi. “Em chán lắm rồi! Mấy cái công thức này cứ rối tung lên, em học mãi mà không vào đầu được!”
Nghiêm Kỷ ngồi bên cạnh, bật cười. “Tê Tê, em mà tập trung một chút là làm được ngay. Để anh dạy lại từ đầu, được không?” Anh kéo ghế sát vào, cầm tay cô, chỉ từng bước giải bài toán. Sự kiên nhẫn của anh khiến cô dần bình tĩnh, và sau một tiếng, cô cuối cùng cũng giải được bài toán khó.
Cô reo lên, ôm chầm lấy anh. “Nghiêm Kỷ, anh đúng là thiên tài! Sao anh giỏi thế chứ?” Nghiêm Kỷ cười, nhân cơ hội hôn lên trán cô. “Anh giỏi để còn dạy vợ anh chứ sao.”
Mộc Trạch Tê đỏ mặt, đẩy anh ra. “Ai là vợ anh hả? Đừng có mơ!” Nhưng nụ cười trên môi cô không giấu được niềm vui.
Tuy nhiên, thử thách thực sự đến khi tin đồn về mối quan hệ của họ lan truyền trong trường. Một số học sinh, ghen tị với sự nổi bật của cả hai, bắt đầu xì xào rằng Mộc Trạch Tê chỉ bám lấy Nghiêm Kỷ vì gia thế của anh. Những lời ác ý khiến cô tổn thương, dù cô cố tỏ ra không quan tâm.
Một ngày, khi đang ở hành lang, cô vô tình nghe thấy mấy nữ sinh bàn tán. “Mộc Trạch Tê đúng là trà xanh chính hiệu. Lúc trước bám Nghiêm Kỷ, giờ chắc đang mơ làm thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm.”
Mộc Trạch Tê siết chặt tay, định bỏ đi, nhưng Nghiêm Kỷ xuất hiện từ phía sau, kéo cô vào một góc khuất. “Tê Tê, đừng để ý mấy lời đó. Bọn họ không hiểu gì về em, về chúng ta.”
Cô cúi đầu, giọng run run. “Nhưng… em sợ họ nói đúng. Em sợ mình không xứng với anh, Nghiêm Kỷ.”
Nghiêm Kỷ nâng cằm cô, ánh mắt kiên định. “Em là người anh chọn, thế là đủ. Ai dám nói em không xứng, cứ để anh xử lý.” Anh hôn cô, nụ hôn mạnh mẽ như muốn xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng cô.
Tối hôm đó, để giúp cô giải tỏa căng thẳng, Nghiêm Kỷ đưa cô đến căn hộ riêng của anh. Trong không gian ấm áp, anh bật nhạc nhẹ, kéo cô vào một điệu nhảy chậm. Mộc Trạch Tê cười khúc khích, để anh dẫn dắt, cơ thể hai người sát vào nhau.
Dần dần, điệu nhảy trở thành cái cớ để họ gần gũi hơn. Nghiêm Kỷ đẩy cô tựa vào tường, tay luồn qua áo cô, chạm vào làn da nóng rực. “Tê Tê, em là của anh, đừng bao giờ nghi ngờ điều đó.” Giọng anh khàn khàn, đầy chiếm hữu.
Mộc Trạch Tê rên khẽ khi anh hôn dọc cổ cô, tay anh khéo léo cởi từng cúc áo. Cô đáp lại, kéo anh sát hơn, để mặc anh khám phá cơ thể mình. Trong căn phòng mờ ảo, họ hòa quyện, mỗi cái chạm đều mang theo tình yêu và khát khao. Khi khoái cảm dâng trào, Mộc Trạch Tê ôm chặt anh, thì thầm: “Nghiêm Kỷ, em không muốn rời xa anh.”
Anh hôn lên môi cô, mỉm cười. “Vậy thì ở lại, mãi mãi.”
: Áp Lực và Tình Yêu
Những ngày cuối học kỳ hai lớp 12 trôi qua như một cơn gió, mang theo áp lực thi cử và những lo toan về tương lai. Mộc Trạch Tê dành hầu hết thời gian ở thư viện trường, ôn tập cùng Nghiêm Kỷ. Dù anh luôn kiên nhẫn giảng giải, cô vẫn không khỏi lo lắng. Điểm số của cô đã cải thiện, nhưng cô sợ mình không đủ sức để vào cùng một trường đại học danh tiếng với Nghiêm Kỷ.
Một buổi chiều, khi ánh nắng nhạt dần qua khung cửa sổ thư viện, Mộc Trạch Tê gục đầu xuống bàn, thở dài. “Nghiêm Kỷ, em thực sự không biết mình có làm được không. Nếu em không đỗ trường anh muốn, anh sẽ… thất vọng chứ?”

Bình luận

Để lại bình luận